Phượng Kinh Thiên

Chương 497 : Động tiên

Ngày đăng: 14:00 30/04/20


Khi biến quan hai nước Sở - Đại Nguyên có xung đột với nhau, trời đã vào hạ, Kinh thành lại bắt đầu sôi nổi suy đoán về việc Tam hoàng tử nước Chu lại xuất hiện lần nữa.



Nguyên Vô Ưu gác lại công việc trên tay, đưa Đào Dao đi theo Chu Thanh1Sắc rời khỏi Kinh thành. Từ Kinh thành nước Đại Nguyên đến biên quân Ký Đông hết một tháng trời, dưới sự dẫn đường của Chu Thanh Sắc, Nguyên Vô Ưu chỉ mang minh Đào Dao đi theo cuối cùng cũng đến được chân núi Phiêu Miễu Hư Vô trong truyền thuyết.



Đoàn người đứng8ở một nơi trên đỉnh núi phóng mắt nhìn ra phía trước. Trên tầng mây, một đỉnh núi đứng sừng sững, đỉnh núi đó lắc lư mờ mờ ảo ảo trong lớp sương mù, lúc ẩn lúc hiện, như gần ngay trước mắt, lại như xa tận chân trời.



Truyền thuyết đúng là không chỉ2nói suông, núi Phiêu Miễu trong truyền thuyết đúng là ở gần Ký Đông.” Nguyên Vô Ưu nhìn chằm chằm đỉnh núi có thể gọi là kỳ quan nhân gian trước mắt, nói như đang suy nghĩ điều gì. Vị trí của nàng bây giờ vừa hay ở bên ngoài vùng giao chiến giữa4biên giới nước Sở và biên giới Ký Đông. “Đầu kia của ngọn núi, nếu ta đoán không sai thì nó chính là nước Chu.” Nói cách khác, ngọn núi như tiên cảnh, dài dằng dặc không thấy điểm cuối này lại nằm ở vùng giáp ranh giữa ba nước.



Sự tồn tại của nó kì diệu không sao tả xiết!



Càng gần núi, Nguyên Vô Ưu càng cảm thấy khác biệt. Không khí xung quanh như đông đặc lại, càng đến gần, cảm giác áp bức ấy lại càng mãnh liệt. Hơn nữa, cảm giác huyền diệu không thể nói rõ kia cứ dấy lên trong lòng, cứ như nơi này... đã thoát ra khỏi chốn hồng trần, dường như không còn cảm giác tồn tại nơi trần thế nữa.



Chu Thanh Sắc dừng bước.



Nguyên Vô Ưu buông mắt, hờ hững phân phó: “Tiểu Đào Tử, các ngươi ở lại đây đi.”



Đào Dao nhìn đỉnh núi, không yên tâm nói: “Chủ tử, ngọn núi này rất cổ quái...” Thấy nó gần như vậy nhưng bất kể bọn họ có đi thể nào cũng không cách nào đến gần được nó, vẫn luôn có một lớp sương mù bao phủ lấy.



Nếu không có Chu Thanh Sắc, đừng nói là đến gần nó, ngay cả phát hiện sự tồn tại của ngọn núi này, ông ta cũng không thể “Ừ, đúng là rất thần bí.” Nguyên Vô Ưu cũng đồng ý với cách nói này. Đào Dao nhíu mày, đáy mắt có chút không tán đồng nhưng ông ta đi theo Nguyên Vô Ưu lâu rồi, đương nhiên biết chủ tử nhà mình đã đến đây rồi thì chắc chắn sẽ không thay đổi suy nghĩ. “Nô tài ở đây đợi chủ tử xuống núi.” Ông ta chỉ có thể đưa Linh Lung mình đang công sau lưng cho chủ tử.



Chu Thanh Sắc vẫn luôn rất đàn ông nhưng không hề giúp nàng cầm lấy Linh Lung mà để cho Nguyên Vô Ưu tự mang. Nguyên Vô Ưu hơi gật đầu với Đào Dao rồi nghiêng đầu nhìn Chu Thanh Sắc, hai người vốn đang đứng sánh vai nhau. Nàng lui ra sau một bước nhỏ, cúi đầu nói: “Mời sư phụ.”
Tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh nàng. Chu Thanh Sắc nhìn về phương xa, nhỏ giọng nói: “Đứng sừng sững giữa đất trời, trên biển mây, tất cả mọi thứ nơi đây đều vượt ra khỏi hồng trần rồi.” Một lúc lâu sau, Nguyên Vô Ưu mới quay đầu nhìn hắn, đột ngột nói: “Cảm ơn người đã cho ta thấy được mỹ cảnh tươi đẹp đến nhường này giữa đất trời.”



Chu Thanh Sắc nhìn nàng một cái rồi nhìn về phía trước, thẳng thắn nói: “Ta không nhận sự cảm kích của nàng.” Thứ hắn muốn chưa bao giờ là sự cảm kích của nàng.



Nguyên Vô Ưu mỉm cười không lên tiếng.



Phút chốc, hai người yên lặng không nói đứng tại đó, cảm nhận sự tươi đẹp của nơi này, mỗi người đều mang suy nghĩ riêng. Mãi một lúc lâu sau, Chu Thanh Sắc quay đầu nhìn nàng, thấy lông mày hơi nhíu lại của nàng đã buông lỏng, lòng hắn khẽ động nhưng lại áp chế xúc động muốn hỏi sâu hơn, cười nói: “Đi thôi, chúng ta vào núi, phong cảnh nơi đó cũng đẹp không sao tả xiết như ở đây, chắc chắn sẽ khiến nàng không thể rời mắt.”



Nguyên Vô Ưu đang hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ, nghe thấy lời hắn, nàng hiểu ý mỉm cười, rất thoải mái nói với hắn: “Được sự phụ đại nhân mê hoặc như vậy, Vô Ưu ta thật không thể chờ được.”



“Có thể mê hoặc được Vô Ưu, vi sư thật là vinh hạnh.” Chu Thanh Sắc mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt đen láy ẩn chứa ánh sáng kì lạ.



Nguyên Vô Ưu mỉm cười không nói nhưng lại giơ tay ý mời.



Ánh sáng trong mắt Chu Thanh Sắc hơi ảm đạm đi, nhưng rồi lại phát sáng lấp lánh như nghĩ ra điều gì. Hắn mỉm cười sải bước đi trước.



Nguyên Vô Ưu nhìn bóng lưng hắn, không nhịn được quay đầu nhìn về phương xa, ánh mắt nhìn xuyên qua từng lớp biển mây.



Ban nãy, khi đứng trên đỉnh núi miên man suy nghĩ, sự rung động đối với nơi đây và sự cảm kích với Chu Thanh Sắc cùng hòa vào nhau, quả thật khiến nàng có một loại xúc động: nàng nghĩ, có lẽ sống một đời như thế này cũng không phải là không thể.