Phượng Kinh Thiên

Chương 79 : Vào hoài vương phủ (1)

Ngày đăng: 13:54 30/04/20


Bầu không khí lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều cảm thấy nếu sự kích động và kinh hoàng như thế này còn xảy ra thêm vài lần nữa, chỉ e không có bệnh cũng sẽ bị dọa đến mức đổ bệnh mất thôi.



Liêu Thanh Vân ngơ ngác nhìn nàng. Nàng dùng sự ngây thơ vô tội, trong sáng thuần khiết tát một cái bạt tai thật mạnh vào Mai phi và... hoàng thượng, giành lại được sự hiên ngang cho bản thân và cho mẫu thân nàng. Dũng cảm như vậy, bạo gan như vậy, nàng, khiến hắn kính phục!



Cố Lăng cúi đầu. Hay cho một Nguyên Vô Ưu!



Sắc mặt Mai phi - kẻ gây ra rắc rối này trắng bệch như tuyết không còn chút huyết sắc. Bà ta kinh sợ đờ người nhìn Nguyên Vô Ưu.



Sắc mặt Khánh Đế u ám và lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm. Khác với dự đoán của mọi người, ngay lúc ai ai ai cũng đang túa mồ hôi lạnh thì Khánh Đế không ra lệnh giết nàng mà lại từ từ mỉm cười.



“Vô Ưu, phụ hoàng rất vui mừng và yên tâm khi có đứa con gái là con!”



Nụ cười của Khánh Đế, lời nói của Khánh Đế khiến tất cả mọi người có mặt tại đó đều ngây ngẩn.



“Trẫm tuyên cáo với chúng khanh, Vô Ưu được làm con thừa tự thừa kế của Hoài vương, sắc phong làm Vô Ưu quận chúa, nhưng nàng vẫn là Vô Ưu công chúa! Đây, là sự thật mà tất cả mọi người đều không thể chối bỏ! Trẫm, cũng không thể.”



Lúc này, mọi người bị kinh hãi quá độ mới có phản ứng lại, “bộp bộp” mấy tiếng đồng loạt quỳ xuống đất: “Công chúa điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”



Đối mặt với những người đang quỳ sụp xuống trước mắt, từ xa ánh mắt bình tĩnh của Nguyên Vô Ưu giao với ánh mắt bình tĩnh của Khánh Đế.



Ánh mắt nàng chứa đầy vẻ hiển nhiên, ánh mắt ông ta thâm sâu khó dò.



Cũng có lẽ...



Ánh mắt nàng thâm sâu khó dò, ánh mắt ông ta lại đầy hiển nhiên!








Trong một khoảnh khắc đó, Hoài vương tưởng rằng bản thân nhìn thấy một đóa hắc liên nở rộ ngay trước mắt.



Truyền thuyết Bàn Cổ khai thiên lập địa, thanh liên thời nguyên thủy bị phá hủy, phân thành bốn hạt sen nhỏ, trong đó có một hạt sen hắc liên hoa diệt thế. Ngồi trên đài hoa sen, không gì có thể phá được!



Bốn hạt sen hóa thành bốn đóa hoa: kim liên công đức, hồng liên nghiệp hỏa, hắc liên diệt thế, bạch liên tịnh thế.



Trừ đóa hồng liên nghiệp hỏa bị Giáo tổ của Minh Hà giáo đoạt được, kim liên công đức và bạch liên tịnh thế đều được các vị tiên của đạo giáo do Hồng Nguyên lão tổ lập ra thu thập.



Duy chỉ có hắc liên có thể hấp thụ khí tức hủy diệt, bạo ngược lại không biết tung tích.



Hoài vương cúi đầu thật thấp cười ra tiếng, hắc liên diệt thế... khụ... khụ khụ... không phải là ý trời đó sao?



“Vương gia.” Tiểu Lý Tử thấy vương gia không chỉ cười ra tiếng, mà còn bắt đầu ho, vội vàng bước lên trước vỗ lưng cho hắn.



Nguyên Vô Ưu nhìn Hoài vương thật vất vả mới bình tĩnh lại được, trạng thái của Hoài vương dường như có phần nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của nàng, nhưng như vậy thì sao chứ? Nàng chẳng phải cũng đã bước qua quỷ môn quan vô số lần rồi sao?



Sinh mệnh, vĩnh viễn mạnh mẽ và ương ngạnh hơn so với tưởng tượng của bản thân mình.



Hoài vương khó khăn lắm mới thở được, vẫy tay bảo Tiểu Lý Tử lui ra. Hắn bình tĩnh nhìn Nguyên Vô Ưu trước mắt hắn như một đóa hắc liên hoa đang nở rộ, khẽ mỉm cười: “Đứng lên đi, thời gian gấp gáp, Tiểu Lý Tử chỉ tùy tiện sắp xếp một sương phòng cho con, con đi xem xem, thiếu thứ gì thì trực tiếp nói với Tiểu Lý Tử.”



Nguyên Vô Ưu cười nhạt: “Vâng, Vô Ưu biết rồi.”



Hoài vương ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Lý Tử, ngươi dặn dò nhà bếp. Hôm nay là đêm ba mươi tết, là năm đầu tiên bản vương và quận chúa cùng nhau đón tết, phải làm linh đình hơn để chúc mừng.”



“Vương gia, nô tài đã dặn dò người dưới rồi.” Tiểu Lý Tử cung kính nói, sau đó, nghĩ một lát lại nói: “Vương gia, có cần mời công tử cùng đến phủ đón năm mới không?”