Phượng Kinh Thiên
Chương 80 : Vào hoài vương phủ (2)
Ngày đăng: 13:54 30/04/20
Hoài vương im lặng một lát, rồi mở miệng nói: “Mời!”
“Vâng, vậy nô tài dìu người về...”
“Lý công công, phụ vương để cho ta chăm sóc, ngươi đi làm việc đi.” Nguyên Vô Ưu cười nói.
Tiểu Lý Tử ngây ngẩn: “Việc này...”
Gương mặt trắng bệch của Hoài vương có chút mệt mỏi, vô lực khoát khoát tay.
Tiểu Lý Tử khom người lui xuống dưới.
Vô Ưu đi đến gần giúp hắn chỉnh lại tấm khăn choàng trượt xuống gối một chút, ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh, tay chống cằm nhìn hắn.
Khóe miệng Hoài vương khẽ nhếch lên: “Vô Ưu đang nghĩ gì vậy?”
“Đoán xem!”
“Đoán khi nào ta chết?”
Nguyên Vô Ưu khẽ cười: “Vậy, phụ vương lúc nào sẽ chết đây?”
Hoài vương cười, lắc đầu: “Không biết, có lẽ là ngày mai, cũng có lẽ là rất lâu rất lâu.”
“Sợ chết không?” Nàng thờ ơ lên tiếng.
“Sợ.” Nếu như không sợ, không muốn sống uổng phí thì làm sao hắn lại phải sống cực khổ đến ngày hôm nay?
Nguyên Vô Ưu cười nhẹ: “Vậy chắc là sẽ sống rất lâu rất lâu.”
Hoài vương nhướng mày: “Vì sao?”
“Rất đơn giản, người sợ chết mới muốn sống.” Cũng giống như nàng đã từng cực khổ sống như vậy cũng là vì sợ chết, cho nên nàng mới có thể lại một lần nữa vượt quỷ môn quan.
Liêu Thanh Vân rũ mắt xuống, cười cười, lại nói: “Không có gì, đi thôi, ta tiễn Cố huynh.” Đến bản thân mình còn không thể thuyết phục chính mình, thì nói gì đến thuyết phục người khác?
Thần sắc Cố Lăng thay đổi, trong lòng cảm thấy hơi sững sờ, có phải trong tiềm thức hắn vốn cũng không muốn đối mặt?
…
“Vương gia, công tử tới rồi.” Tiểu Lý Tử vui mừng nói với Hoài vương đang ngồi trên vị trí chủ tọa. Đây là lần đầu tiên Hoài vương phủ đón năm mới, giờ này mỗi năm vương gia đều là nằm trên giường, năm nay vương gia không chỉ có thể bước ra khỏi giường, mà còn có người cùng vương gia đón năm mới, có Cố công tử, còn có Vô Ưu quận chúa.
Hoài vương bỏ sách trong tay xuống, kinh ngạc phát hiện tất cả đèn trong đại sảnh đều đã được thắp lên, trong đình viện cũng đã nhìn thấy ánh chiều tà.
“Lúc nào rồi?”
“Bẩm vương gia, giờ Dậu một khắc rồi.” Đây cũng là lần đầu tiên vương gia ngồi trong đại sảnh lâu đến như vậy.
Cố Lăng bước vào, nhìn Hoài vương cầm cuốn sách trong tay ngồi ở vị trí chủ vị, ánh mắt lóe sáng, bước lên trước cung kính hành lễ: “Biểu ca.”
Hoài vương bỏ cuốn sách trong tay xuống: “Ngồi đi, năm mới của kinh thành cũng không náo nhiệt bằng Viễn Tây đúng không?”
Cố Lăng híp mắt nói: “Quả thực không bằng Viễn Tây.”
“Theo bản vương, ngày này với ngày bình thường cũng chẳng có gì khác biệt, chẳng qua chỉ là một năm kết thúc, một năm mới lại bắt đầu mà thôi!”
Cố Lăng ngẩng đầu nhìn Hoài vương thật kỹ rồi nói: “Biểu ca sống một mình, tự nhiên sẽ không cảm thấy vui vẻ gì, bây giờ... bây giờ có Vô Ưu quận chúa bên cạnh, tự nhiên sẽ không còn buồn tẻ nữa.”
Hoài vương cười cười: “Việc này cũng thật là, đột nhiên cảm giác như trong phủ lại có thêm chút hơi người rồi!”
“Biểu ca, xin thứ lỗi cho Cố Lăng mạo muội, Cố Lăng thật sự nghĩ không ra tại sao cô mẫu phải làm như vậy? Nếu như sợ biểu ca cô đơn, cô mẫu hoàn toàn có thể xin hoàng thượng kết thê nạp thiếp cho huynh.”
Nụ cười trên mặt Hoài vương nhạt đi.
Cố Lăng rũ mắt tiếp tục nói: “Đệ biết cô mẫu không xuất cung là bất đắc dĩ thôi, nhưng cũng không cần phải đưa kim bài miễn xá trong tay mà tiên đế ban mà nhường cho...”