Phượng Kinh Thiên
Chương 85 : Ngày hội thượng nguyên (2)
Ngày đăng: 13:54 30/04/20
Một chuyện nhỏ nhẹ nhàng trôi qua như mây trôi nước chảy. Đi được một lát, khóe mắt Nguyên Tích Trân mới liếc ra phía sau, nhẹ giọng nói: “Hoàng tỷ, đó là cận vệ mà phụ hoàng ban cho tỷ sao?”
Nguyên Vô Ưu quay đầu nhìn Mộc Vũ một cái, nhẹ gật gật đầu.
Nguyên Tích Trân cười cười: “Phụ hoàng vẫn là thương yêu hoàng tỷ y như trước kia vậy.”
Những công chúa giống như bọn họ chỉ có trong lúc xuất giá, theo quy củ mới có tám thị vệ bồi giá, trừ phi là công chúa được sắc phong nhờ nhận được hoàng ân, sự sủng ái to lớn mới được mười tám thị vệ riêng bồi giá. Nhưng đội thị vệ này của Nguyên Vô Ưu lại có tới hai mươi tư người, trước nay chưa từng có, sự đặc biệt của nàng ngay từ lúc nàng sinh ra đời vẫn cứ tồn tại mãi đến nay.
Nguyên Vô Ưu cười cười, nhưng cũng không tiếp lời.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Vô Ưu Cung nhanh chóng hiện ra trước mặt.
Nhìn Vô Ưu Cung trang trọng, hoa lệ trước mắt, Nguyên Vô Ưu đứng dưới bậc thềm nhìn một lúc lâu, sau đó mới từ từ bước lên cùng với Ngọc Thúy ở bên dìu đỡ.
“Tham kiến Vô Ưu công chúa điện hạ, công chúa điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Tiếng hô đinh tai nhức óc vang lên theo bước chân chậm rãi của Nguyên Vô Ưu bước lên bậc thang, từng đợt từng đợt truyền tới.
Nguyên Tích Trân chợt bừng tỉnh, sự tôn quý đến mức này là khát vọng của tất cả mọi người trong hoàng cung. Ngay từ lúc còn rất nhỏ, quang cảnh này đã xuất hiện rất nhiều lần trong đầu của nàng, cũng giống như hôm nay vậy, nàng đi theo phía sau Nguyên Vô Ưu, vô cùng thích thú khi lén lén tưởng tượng rằng mình là nàng ấy.
Năm năm trước, giấc mơ của nàng chợt bừng tỉnh, hóa ra, cho dù là người được mọi người tôn sùng cũng không phải sẽ gặp toàn chuyện tốt.
Nàng cho rằng bản thân đã quên đi những điều này, nhưng ngay giờ phút này thì mọi chuyện lại khác. Nàng bỗng nhiên phát hiện rằng hóa ra, khung cảnh như vậy, cảnh sắc như vậy, sớm đã lưu lại trong sâu thẳm trái tim nàng, chỉ là bị che lấp, bị giấu đi, nhưng... lại chưa từng quên đi!
So với dung nhan khuynh thành tuyệt thế của Nguyên Vô Ưu, nàng càng ngưỡng mộ và ghen ghét hơn về xuất thân và sự tôn quý khiến tất cả mợi người đều phải ngước nhìn của nàng ấy.
Ghen ghét đến mức sắp điên rồi, nhưng lại vẫn phải giữ nguyên nét mặt không được để lộ ra một chút nào.
…
Lâm Duy Đường ngồi xuống trước cây đàn. Những ngón tay của hắn thon dài, trắng trẻo như bạch ngọc, còn đẹp hơn cả tay của con gái nhẹ nhàng gảy dây đàn. Những âm thanh trong trẻo vang lên một cách vô thưởng vô phạt, hắn mỉm cười nói: “Biểu đệ tặng Toàn Cơ Các đổi lấy thân phận biểu thiếu gia của Lâm phủ, có thiệt thòi quá hay không?”
“Đúng là có chút thiệt thòi, nhưng ai bảo biểu huynh là thương nhân chứ? Thương nhân trọng lợi ích, người người đều biết rõ.” Tiếng bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động đến gần, hai người đều không lên tiếng nữa.
Một lúc sau, Lâm Doanh Doanh tiến vào lầu trúc, cười nhìn hai người trước mặt, cúi người: “Bái kiến huynh trưởng, bái kiến biểu huynh.”
Hai tay của Lâm Duy Đường đặt trên dây đàn, Văn Vô Hà cầm ngọc tiêu trong tay vui đùa, hai người không ai lên tiếng.
Đối diện với hai người không nói một lời, Lâm Doanh Doanh cũng đã quen, cũng không quá bất ngờ, mà là trực tiếng nói rõ ràng: “Cố Lăng Cố công tử của Cố gia ở Viễn Tây đến đây bái phỏng. Mẫu thân bảo Doanh Doanh đến hỏi huynh trưởng, không biết huynh trưởng có hứng thú hay không?”
Lâm Duy Đường suy nghĩ một lát rồi cười: “Mời Cố công tử đến đại sảnh chờ một lát, ta sẽ đến ngay.”
“Đúng rồi, mẫu thân còn nói, nếu như Vô Hà biểu ca cũng có hứng thú, không ngại thì cũng đi cùng.”
Văn Vô Hà cười nhạt, coi như là đã trả lời.
“Vậy Doanh Doanh không làm phiền nữa, Doanh Doanh cáo lui.” Đi được vài bước, nàng lại như nhớ ra điều gì, ngoái đầu lại nhìn về phía hai người nói: “Tiệc hoa đăng đêm nay, không biết hai vị huynh trưởng có hứng thú cùng Doanh Doanh ra ngoài dạo chơi không, Doanh Doanh đã đặt nhã gian ở Vọng Giang Các rồi.”
Lâm Duy Đường cười: “Nếu như Doanh Doanh đã mời, huynh trưởng lý nào lại không đi cơ chứ?”
Lâm Doanh Doanh cười dịu dàng: “Vậy Doanh Doanh đa tạ huynh trưởng nể mặt.”
Văn Vô Hà cười âm thầm: “Mẫu thân hay nói, lúc bình sinh có hai người phụ nữ khiến bà bái phục nhất, một trong số đó là di mẫu. Hôm nay nhìn Doanh Doanh, ta nghĩ ta cũng có thể hiểu tâm tình trước đây của mẫu thân.”
Nam nhân giành quyền lực bên ngoài, nữ nhân giành quyền lực trong nhà, đây là điều không bao giờ thay đổi.
“Biểu đệ nói đùa rồi, cho dù mẫu thân có thông minh hơn nữa thì cũng chỉ là kẻ bại trận dưới tay di mẫu mà thôi.” Di mẫu được gả vào Văn gia - gia tộc có tiếng tăm thứ năm trong kinh thành, mà mẫu thân lại thua kém đến nỗi, phải gả cho một thương nhân nhỏ nhoi thô tục, không có gì trong tay.