Phượng Kinh Thiên
Chương 86 : Mười dặm phố đèn (1)
Ngày đăng: 13:54 30/04/20
Lần này, Văn Vô Hà cười thật rồi. Năm đó, cuộc tranh đấu giữa mẫu thân và di mẫu vô cùng đặc sắc, chỉ là không biết có một ngày, khi hắn và vị biểu ca tà mị thâm trầm này giao đấu thì sẽ là như thế nào? Cuộc đời có thể gặp được đối thủ như vậy, cũng là chuyện vui mà hắn nóng lòng muốn thử một lần, có lẽ ngày đó sẽ không để hắn phải chờ quá lâu nữa đâu.
Đại sảnh Lâm phủ, Cố Lăng nho nhã thưởng thức trà mà tỳ nữ pha cẩn thận, trong lòng lại lần nữa có cảm giác vui vẻ.
Vừa vặn thời gian một chén trà, bên ngoài đại sảnh cũng vọng lại tiếng bước chân.
Nghe tiếng bước chân, Cố Lăng khẽ nhướng nhẹ mày, vẻ bất ngờ hiện lên trong mắt hắn.
“Cố công tử đại giá quang lâm, thật sự là may mắn của Lâm mỗ.”
Bước vào là một nam tử trung niên, tướng mạo cũng có vẻ xuất chúng. Người này có một đôi mắt nhỏ hẹp, dài như đôi mắt của nữ tử khiến hắn liên tưởng đến hồ ly, nhưng trước mắt lại là một hồ ly đa tình, tham luyến nữ sắc.
“Cố công tử, đây là lão gia nhà ta Lâm Nghiêm Sơn.” Quản gia Lâm phủ nói với Cố Lăng.
Cố Lăng đứng dậy, khẽ chắp tay với Lâm Nghiêm Sơn: “Tại hạ Cố Lăng ở Viễn Tây.”
“Cố công tử khách sáo quá rồi. Nào, nào, nào, Cố công tử mời ngồi.”
“Lâm lão gia khách sáo rồi, Lâm lão gia, mời ngồi.”
Sau một hồi hàn huyên, Lâm Nghiêm Sơn cẩn thận nói: “Không biết Cố công tử hôm nay đến đây, là có việc gì chăng?”
Cố Lăng khẽ cười: “Lần trước không từ mà biệt, quả thật là có chút thất lễ. Hôm nay, ta đặc biệt đến đây là để đích thân tạ lỗi.”
Lâm Nghiêm Sơn chau đầu mày, theo bản năng nhìn về phía quản gia đứng bên cạnh, giống như là không hiểu chuyện gì.
Ánh mắt Cố Lăng thoáng lóe lên. Nếu như sự nông cạn, đa tình của Lâm Nghiêm Sơn là giả vờ, vậy thì hắn thật sự có thể nói ông ta giả vờ giỏi đến mức giống như thật, không lộ ra một chút dấu vết nào. Thậm chí, đến ngay cả hắn cũng phải cúi rạp đầu xuống đất mà bái phục.
Cố Lăng cầm ly trà nhẹ gạt nước, cười nhạt nói: “Cố Lăng chỉ là làm theo bổn phận mà thôi.”
Lâm Duy Đường cười, bổn phận mà thôi. Quả thực, chỉ là bổn phận mà thôi.
“Lần trước Cố công tử đến vội vàng, chưa kịp chiêu đãi chu đáo, thực là vô cùng tiếc nuối. Cố ý mời không bằng tình cờ gặp, hôm nay vừa hay là lễ hội Nguyên Thượng, qua một canh giờ nữa là kinh thành sẽ lại đón một lễ hội đăng yến lớn nhất mỗi năm một lần. Ta đã đặt nhã gian ở Vọng Giang lầu, vẫn mong Cố công tử nể mặt.”
“Cố Lăng mới đến lần đầu, vẫn chưa có cơ hội kết giao bằng hữu. Nếu Lâm thiếu gia đã nhiệt tình như vậy, Cố Lăng cầu còn không được, chỉ là Cố Lăng vẫn còn một thỉnh cầu quá đáng nữa.”
“Cố công tử cứ nói thẳng đừng ngại.”
Cố Lăng khẽ cười nói: “Con trai thứ của Hình bộ đại nhân Liêu Thanh Vân Liêu công tử vừa khéo cũng hẹn Cố Lăng ở đây. Nếu như Lâm thiếu gia không ngại, Cố Lăng muốn mời Liêu công tử cùng tới đây ngồi.”
Đuôi lông mày Lâm Duy Đường cười mà như không, rõ ràng là không để ý, nhưng mà với dáng vẻ của hắn, cũng không khiến người khác cảm thấy thất lễ hoặc bị xem thường.
“Duy Đường cầu còn không được, đại danh của Liêu công tử, như sét đánh bên tai, chỉ là Liêu công tử rất ít khi nhận lời mời của người khác. Hôm nay, Cố công tử nể mặt như vậy lại còn tặng ta một phần lễ lớn thế kia, Duy Đường quả thực là kinh ngạc và vui mừng vô cùng.”
…
Trời sẩm tối, khách tham quan kinh thành đông như mắc cửi, đèn đuốc như sao.
Từ trong ra ngoài thành đều treo đèn lồng, khắp kinh thành được bao phủ bởi đèn đuốc rực rỡ. Cực kì náo nhiệt
Nằm trên một con phố sầm uất, Vọng Giang Các là nơi thuận tiện nhất để có thể ngắm nhìn lễ hội đèn lồng trải dài mười dặm, đây là ngày bận rộn nhất cũng là ngày trọng đại nhất, toàn bộ chỗ ngồi thưởng thức lễ hội đèn lồng ở đây đã sớm được đặt hết từ ba ngày trước. Đại sảnh dưới lầu dường như đã chật kín người là người.
Ở đây có nhiều loại đèn khác nhau như đèn hoa đăng, đèn màu, đèn mộc, đèn trụ, thậm chí cả đèn tròn cực lớn, những xe đèn lồng có rất nhiều loại khiến người xem choáng ngợp, cũng đẹp đến chói mắt.