Phượng Ly Thiên
Chương 27 : Nhớ đến năm xưa
Ngày đăng: 13:42 18/04/20
Thời gian thảnh thơi luôn lướt qua rất nhanh.
Sau khi phê xong tấu chương thì cũng đã gần giữa trưa, hai người ôm nhau ngủ một giấc, rồi lại cãi nhau ầm ĩ, một buổi chiều cứ vậy mà qua.
Xét thấy tối hôm qua Thái tử phi đột nhiên té xỉu, Thái tử lại chưa từng đến thăm, có mấy trắc phi nghĩ có lẽ là Thái tử phi thất sủng rồi, ai cũng chạy đến chỗ Tổng quản Đức Phúc hỏi thăm tin tức. Đưa ra không ít châu báu, lại chỉ đổi được mấy câu trả lời ba phải của Đức Phúc, mấy nữ nhân đó tuy rất bất mãn nhưng cũng không thể làm gì, đành phải đưa nhiều châu báu hơn để Đức Phúc tìm cơ hội nói tốt cho mình.
Đức Phúc tất nhiên rất vui vẻ nhận lấy, về phần có nói hay không, thì điều kiện tiên quyết chính là không chọc Thái tử điện hạ tức giận thì mới mở lời được, nhưng nay……
“Điện hạ, đêm nay muốn triệu vị nương nương nào thị tẩm?” Bị lệnh cưỡng chế không được bước vào nội thất, Đức Phúc đứng ở trước cửa hỏi theo phép. Kỳ thật ông rất tò mò về người trong phòng, chẳng qua cái tính nhát gan từ nhỏ đã khiến ông quyết định vờ như cái gì cũng nhìn không thấy.
Hiên Viên Cẩm Mặc tựa vào đệm thịt người thoải mái đọc sách đang định trả lời, lại đột nhiên bị người phía sau cắn lỗ tai.
“Ách ” Hiên Viên Cẩm Mặc rên khẽ một tiếng, nâng khuỷu tay thúc về phía sau, bị Phượng Ly Thiên đã sớm phòng ngự tốt bắt được, một tay khác của hắn không thành thật chui vào cổ áo y, dùng kỹ xảo cao siêu vuốt ve điểm phấn hồng trước ngực y.
Thân thể Hiên Viên Cẩm Mặc run lên, quyển sách trên tay thoáng chốc rơi xuống, “Ưm ” Cắn môi, liều mạng nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp bật khỏi miệng, vươn hai tay chống lại cái tay không thành thật trước ngực, nhưng rồi lại thả tự do cho cái tay khác của Phượng Ly Thiên.
Nhếch môi, cách một lớp vải nắm lấy nơi yếu ớt dưới thân người trong lòng, khiến người nọ sợ hãi kêu thành tiếng “A……” Hiên Viên Cẩm Mặc rên một tiếng ngắn ngủi rồi nhanh chóng nhịn xuống.
Không thể không nói, mấy thứ Thượng Quan Nhan dạy cho Phượng Ly Thiên, đã giúp ích rất lớn cho việc hắn có thể sống đến ngày hôn nay. Tuy rằng sư phụ rất coi trọng hắn, nhưng vị trí cung chủ Phượng Cung luôn là mạnh sống yếu chết, muốn bước lên cung chủ vị, thì phải cạnh tranh cùng các đồ đệ khác của sư phụ, người sống sót cuối cùng mới có thể trở thành thiếu cung chủ. Trong cuộc sống giãy dụa cầu sinh kia, Phượng Ly Thiên mới chính thức lĩnh hội được những thứ mà Thượng Quan Nhan dạy hắn. Tuy làm một đứa nhỏ, hắn không học được nhiều lắm từ chỗ mẫu hậu, nhưng chính chút khác biệt nhỏ nhoi đó, lại giúp hắn nắm được tiên cơ để sống sót.
“Nương nương, buổi tối gió lớn, ngài vẫn nên sớm về phòng ngủ ngơi đi.” Nha hoàn được gọi là Oánh Hân lo lắng nhìn Hoàng hậu thân thể vừa tốt lên.
“Nằm hết mấy ngày rồi, ai gia còn đang muốn chạy nhảy đây!” Thượng Quan Nhan nói xong chậm rãi đi vào trong viện, Oánh Hân bước lên trước nâng tay nàng.
“Bệnh nặng một trận mới nhận ra lúc khỏe mạnh thoải mái biết bao nhiêu.” Thượng Quan Nhan nhìn ánh trăng thở dài.
“Dạ.” Oánh Hân không biết nói gì, chỉ có thể cung kính thuận theo.
Liếc nhìn Oánh Hân một cái, Thượng Quan Nhan thở dài: “Ngươi sợ cái gì? Ai gia có cái gì phải sợ? Ngươi ở điện Loan Phượng ngây người nhiều năm như vậy mà vẫn còn sợ sao?”
“Nô tỳ đáng chết,” Oánh Hân cúi người, “Nô tỳ ăn nói vụng về, không biết nói cái gì, nương nương là mẫu nghi thiên hạ, lại đối với Oánh Hân tốt như thế, Oánh Hân chỉ thấy cảm kích và sùng kính……”
“Được rồi được rồi, cũng đâu có trách tội ngươi.” Thượng Quan Nhan khoát tay áo, không muốn nghe thêm nữa, xoay người đi vào điện Loan Phượng.