Phượng Ly Thiên
Chương 28 : Cung đình
Ngày đăng: 13:42 18/04/20
Phượng Ly Thiên đứng trong bóng tối, mặt không chút cảm xúc nhìn bóng dáng Thượng Quan Nhan biến mất trong tầm nhìn. Khuôn mặt nữ nhân đã mơ hồ trong trí nhớ này, là mẫu thân hắn.
Mẫu thân, sao? Khóe miệng nhếch lên một độ cong băng lãnh, khát vọng đối với tình thương của mẹ đã bị hắn chôn sâu dưới đáy vực khi bước lên núi Phượng Hoàng từ mười hai năm trước, đối với Thượng Quan Nhan, có lẽ hắn còn tồn tại chút cảm kích hoặc chút quan tâm, nhưng tuyệt đối không hề có thứ gọi là nhớ nhung. Bây giờ còn chưa thể nhìn nhận nàng. Trong mắt Phượng Ly Thiên, cho dù nàng là mẫu thân hắn, thì vẫn là người không thế tin tưởng.
Mũi chân điểm nhẹ, phảng phất như một mũi tên nhọn đen kịt xé gió lao đi, biến mất trong màn đêm, không lưu chút dấu vết.
Nhẹ nhàng nhảy lên nóc Tri Vị Trai, phát hiện cửa sổ đang mở ra, Phượng Ly Thiên nhướn mày, rút ra một thanh chủy thủ, nhanh chóng nhảy vào trong, vận chân khí vào tay trái, chính xác đánh bay ám khí trực diện mà đến, sau đó lập tức nghiêng người nhảy ra ba bước, “Đinh” một tiếng, chủy thủ ma sát cùng thân kiếm vươn ra từ chỗ tới. Phượng Ly Thiên nhếch khóe môi, tay trái biến từ chưởng thành quyền đánh tới người cầm kiếm, khi đối phương đưa tay đón đỡ, bàn tay vốn nắm chặt thành quyền đột nhiên vươn thành những ngón tay thon dài, lưỡi đao mỏng ở đầu ngón tay phiếm lên hàn quang dưới ánh trăng, nếu đối chưởng với người nọ, chỉ đao mang theo nội lực hùng hậu sẽ bị sức ép từ chưởng lực mà phóng thẳng vào mắt đối phương. Người nọ cả kinh, xoay tay dùng kim loại trên bao cổ tay ngăn lại chỉ đao, đồng thời giơ chân đạp xuống chân Phượng Ly Thiên. Phượng Ly Thiên nhấc chân, vừa vặn chạm tới cái chân đang đá tới của đối phương, mượn lực nhảy lên xà nhà, sau đó, ngồi xổm trên đó không thèm xuống nữa.
“Xuống đây!” Lam Cẩn đứng dưới xà nhìn nhìn Phượng Ly Thiên đang cười đắc ý ngồi xổm trên đó, bởi vì tâm phế hắn bị thương, nên tạm thời không thể dùng khinh công, vì vậy không thể đuổi theo bắt cái tên âm hiểm kia lại.
“Ta cũng đâu có ngốc, không thèm xuống để bị đánh đâu!”
Lam Cẩn nhịn không được trở mặt xem thường, không nói đến nội lực của hắn căn bản kém xa Phượng Ly Thiên có được Lưu Hỏa Thần Công, chỉ so về công phu quyền cước, lấy cách đánh không từ thủ đoạn, âm hiểm vô lại của Phượng Ly Thiên, thì hắn cũng đã chẳng chiếm được chỗ nào tốt, làm gì nói như hắn đang khi dễ người yếu đuối quá vậy.
Nhìn thấy gương mặt băng sơn kia lộ ra nét đáng yêu, Phượng Ly Thiên cười hì hì nhảy xuống, lại thình lình bị Lam Cẩn vỗ một cái vào đầu.
“Làm gì vậy?!” Phượng Ly Thiên buồn cười nhìn cái tên như bị quỵt nợ trước mặt.
“Đáh ngươi.” Lam Cẩn mặt không đổi sắc trả lời.
“Dừng tay.” Một thiếu niên mười một mười hai tuổi chạy tới, chính là Lục hoàng tử Hiên Viên Cẩm Lạc, hắn và Tứ công chúa đều là do Nghi phi sinh ra. Lục hoàng tử nghe tiếng thét của muội muội lập tức hổn hển chạy tới, thấy Hiên Viên Cẩm Mặc khoanh tay mà đứng, tức giận chuẩn bị phát tiết lại bị xẹp xuống, “Tam, Tam hoàng huynh!”
“Tam Hoàng huynh?” Tứ công chúa bị Ngụy Nham xách trong tay mở to hai mắt nhìn, Tam hoàng huynh không phải là Thái tử sao?
Hiên Viên Cẩm Mặc trước nay không có hảo cảm gì với đôi huynh muội này, ra hiệu Ngụy Nham ném Tứ công chúa ném cho Lục hoàng tử, cũng không định nói chuyện với bọn họ.
“Điện hạ thứ tội, Cẩm Khánh bởi vì còn nhỏ nên không nhớ được ai, hơn nữa bình thường rất ít khi nhìn thấy Tam hoàng huynh, cho nên mới xúc phạm điện hạ, mong điện hạ thứ tội.” Một thanh âm ôn nhu truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn lại, thì ra là mẫu phi hai nhóc kia — Nghi phi.
Ánh mắt như hồ ly của Nghi phi cong lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ. Nhìn thấy Nghi phi, Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên nhớ tới chiếc nhẫn Hiên Viên Cẩm Mặc đào được năm xưa, nếu chiếc nhẫn kia thật sự là vật của Phượng Cung, vậy Nghi phi có phải cũng liên quan đến Phượng Cung hay không?
Ngày mốt hỏi Ly Thiên — Hiên Viên Cẩm Mặc nghĩ như đương nhiên, hoàn toàn không hề lo lắng tới việc Phượng Ly Thiên có nói cho y hay không.
“Nghi phi nương nương nói quá lời.” Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, nếu Nghi phi đã muốn nói đến mức này, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không thể nói thêm gì nữa. Không muốn ở lại nữa, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không khách khí nhiều với Nghi phi, khoan thai rời đi.
Bước vào Ngự Hoa viên, liền nghe được một tràng tiếng cười của nữ nhân, cung nữ canh giữ ở cửa khom mình hành lễ: “Điện hạ, Hoàng hậu nương nương ở đình Lạc Diệp chờ ngài.”
Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ vuốt cằm, nhìn đình Lạc Diệp trên núi giả, Hoàng hậu Thượng Quan Nhan mặc hoa phục nói nói cười cười với một dàn nữ quyến, những nữ quyến này hiển nhiên không phải nữ tử trong cung. Hiên Viên Cẩm Mặc có chút đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, xem tình hình này, là muốn tuyển thêm trắc phi cho y đây mà.