Phượng Ly Thiên
Chương 31 : Thị tẩm
Ngày đăng: 13:42 18/04/20
Gần như thô bạo cắn nuốt cánh môi của Hiên Viên Cẩm Mặc, chỉ xa cách mấy ngày, nhưng Phượng Ly Thiên lại cảm thấy hình như đã lâu lắm rồi mình không được thưởng thức vị ngon đến thế, thế nên hắn vội vàng muốn xác nhận quyền sở của mình. Mãi đến khi người bị hôn vì đau đớn mà nức nở thành tiếng, mãi đến khi mùi máu tươi nhàn nhạt tản ra giữa hai cánh môi, hắn mới lưu luyến không thôi thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng liếm lộng, chậm rãi như tế thủy trường lưu, tựa như đang kể ra một nỗi cô đơn của nhiều tháng năm tĩnh lặng, lại như đang an ủi ngàn thương vạn nhớ không thể dứt.
Lúc đầu Hiên Viên Cẩm Mặc còn giãy dụa, nhưng đột nhiên chìm đắm trong sự ôn nhu lại khiến y quên mất việc phản kháng, cái loại khổ sở khó hiểu trong lòng cũng bỗng chốc biến mất, chậm rãi nhắm mắt lại, gần như theo bản năng mà vươn đầu lưỡi, không chút yếu thế càn quét khoang miệng hàm chứa hương rượu và mùi máu tươi nhàn nhạt kia.
Đối với Hiên Viên Cẩm Mặc hiếm khi chủ động, Phượng Ly Thiên tất nhiên vô cùng vui vẻ, mắt phượng chậm rãi cong lên, buông lỏng kiềm chế với Hiên Viên Cẩm Mặc, đơn giản hé miệng, mặc cho người dưới thân thăm dò. Tuy đã có vài cái phi tử, nhưng mỗi lần Hiên Viên Cẩm Mặc sủng hạnh phi tử đều chỉ là phát tiết lấy lệ mà thôi, ít khi hôn người khác, cho nên kỹ thuật so ra kém Phượng Ly Thiên không hề ít chút nào, quấy rối nửa ngày cũng không thể tìm ra quy luật.
Thật lâu sau, thở dốc tách ra, đối diện với một đôi mắt phượng đầy vẻ trêu tức.
Ý thức được mình vừa làm cái gì, khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Cẩm Mặc nhanh chóng đỏ lên, đẩy Phượng Ly Thiên ra, cướp đường mà đi, lại không ngờ dưới chân bị tập kích, bị người nào đó mau lẹ vươn chân gạc ngang, lảo đảo té xuống đất. Phượng Ly Thiên đưa tay, chính xác ôm được cái tên trọng tâm không vững kia, thân thể lăn mấy vòng trên mặt thảm mềm mại, rồi mới đè Hiên Viên Cẩm Mặc nằm lên tấm thảm lông dê màu xám. Hiên Viên Cẩm Mặc giơ chân đặt trên bụng Phượng Ly Thiên, trở tay nắm tay hắn, rồi xoay người đè ngược lại. Vì thế, ở trong một căn phòng rộng rãi, hai đại nam nhân chơi trò đè lên đè xuống mãi không biết mệt.
Cuối cùng, hai người thở hổn hển ngã trên đất, Hiên Viên Cẩm Mặc đè trên người Phượng Ly Thiên, hai tay chống hai bên tai hắn, trừng to đôi mắt xinh đẹp. Hai người trừng nhau một hồi, Phượng Ly Thiên hơi ngẩng đầu, chạm nhẹ lên chóp mũi của Hiên Viên Cẩm Mặc, “Mặc, nhớ ta sao?”
“Hừ!” Hiên Viên Cẩm Mặc liếc hắn, ngồi dậy,”Ta phải hồi cung rồi.”
“Ừ.” Phượng Ly Thiên nằm trên mặt đất miễn cưỡng đáp một tiếng.
Hiên Viên Cẩm Mặc khựng lại, quay đầu nhìn Phượng Ly Thiên, người sau chỉ đang nằm gối trên hai tay mỉm cười nhìn hắn, không hiểu sao, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác mất mát. Cũng ngẩn ngơ quá lâu, nhanh chóng đứng dậy, Hiên Viên Cẩm Mặc giống như chạy trốn mà rời khỏi căn phòng này, vì bị nụ cười hoặc nhân của tên kia khơi mào dục vọng, cũng vì chút chua xót không hiểu nổi trong lòng kia, y mắng thầm, “Đáng chết, rốt cuộc ta đang chờ mong cái gì?”
Nhìn cánh cửa bằng gỗ tử đàn bị người thô bạo đóng mạnh lại mà rơi xuống vụn gỗ, Phượng Ly Thiên thở dài, “Ngươi còn muốn nhìn đến khi nào hả?”
“Nếu mẫu hậu thích, vậy cứ nghe theo mẫu hậu an bài.”
Hiên Viên Cẩm Mặc đi rồi, Hoàng hậu Thượng Quan Nhan đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, dù nàng cố gắng thế nào, thì vẫn không thể níu lại tình cảm giữa bọn họ. Thứ gọi là tình cảm, luôn không thể chứa bất cứ tạp chất gì, một khi giữa hai người xen lẫn vào nhiều thứ, ví như nghi kỵ, ví như ích lợi, thì thứ tình cảm đơn thuần ngày trước sẽ không bao giờ có lại được. Huống hồ mấy năm nay, Thượng Quan Nhan bị bệnh quấn thân, lúc bỗng nhiên quay đầu, mới phát hiện, nàng đã không nhận ra đứa con này nữa.
Hai mắt Hiên Viên Cẩm Mặc mở to nhìn về phía trước, kéo lê thân thể nặng nề trở về Đông Cung. Đức Phúc vẫn nâng khay gỗ lên, theo phép mời Thái tử lật thẻ bài chọn người thị tẩm. Hiên Viên Cẩm Mặc do dự một lát, rồi nhấc lên một thẻ bài gỗ. Đức Phúc thầm vui vẻ, thầm nghĩ nhắc nhở của Hoàng hậu nương nương quả nhiên hữu dụng, nếu Thái tử còn không lâm hạnh phi tử, chỉ sợ sẽ phải kinh động đến Thái Y viện. Nào ngờ tiệc vui chóng tàn, Hiên Viên Cẩm Mặc xoay xoay thẻ bài gỗ trong tay, rồi lại buông xuống, còn vẫy lui tất cả cung nhân. Y muốn một mình yên lặng một chút, suy nghĩ thật kỹ vấn đề giữa y và Phượng Ly Thiên.
Ánh nến lay động trong cung điện rộng rãi, màn giường vàng nhạt dưới ánh nến tạo ra một vầng sáng mờ ảo không thật, đột nhiên nhớ đến rất nhiều năm trước kia, cũng ở trong cung điện rộng rãi thế này, dù y có về trễ đến đâu, cũng sẽ có một bóng dáng nhỏ bé đợi y dưới tầng tầng ánh nến, dùng thanh âm ngọt ngào nhu nhu gọi y: “Ca ca ”
Đi tới trước giường, Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên tỉnh táo lại, màn giường bị buông xuống! Theo bản năng cảnh giác, Hiên Viên Cẩm Mặc nhanh chóng cách xa mấy bước, rút ra bội kiếm bên hông, nghiêng người đứng bên mép giường, nín thở ngưng thần, rõ ràng cảm nhận được trên giường có người. Ngẫm nghĩ, nếu không kinh động đến thị vệ, chẳng lẽ là nữ nhân nào đó không chịu nổi cô đơn sao? Nhưng y cũng không cho phép phi tử của mình ngủ trên giường của y, muốn lâm hạnh cũng phải đến Thiên điện, chẳng lẽ là do mẫu hậu an bài?
Dù là nguyên nhân gì, thì đối với nữ nhân tự tiện bước lên giường mình, Hiên Viên Cẩm Mặc tuyệt không tha thứ, bởi vì đêm nay tâm tình của y rất không tốt! Dùng mũi kiếm đẩy màn giường ra, nếu nữ nhân này không thể cho y lời giải thích hợp lý, y không thể bảo đảm mình sẽ không giết nàng.
Bảo kiếm chém sắt như chém bùn chặt đứt màn giường vàng nhạt, thoáng chốc lộ ra cảnh đẹp bên trong. Trên chăn đệm mềm mại, một nam tử đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông đang bày ra thân hình rắn chắc thon dài của mình, nheo lại một đôi mắt phượng lưu chuyển kim quang, cười như không cười nhìn y.
“Sao ngươi lại ở đây?” Trong mắt Hiên Viên Cẩm Mặc hiện lên một tia kinh hỉ, nhưng rồi nhanh chóng bị tức giận thay thế.
Không bỏ sót biến hóa trong mắt Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên vô tội cọ cọ chăn mền: “Ta đến thị tẩm mà.”