Phượng Ly Thiên

Chương 32 : Khổ nhục kế

Ngày đăng: 13:42 18/04/20


Có lẽ trong điện này quá mức ấm áp, ngoại sam Phượng Ly Thiên mở rộng, cổ áo nội sam cũng bị hắn kéo ra, ánh nến chiếu vào đường cong tuyệt đẹp, chiếu trên cơ ngực bóng loáng khỏe mạnh, từ chỗ xương quai xanh mê người chiếu vào bên trong, khiến người ta không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.



“Đêm nay bản điện hạ không gọi người thị tẩm!” Bàn tay đặt sau lưng Hiên Viên Cẩm Mặc siết chặt thành quyền, vốn đã đầy ngập lửa giận lại bị Phượng Ly Thiên quậy đến không có chỗ phát tiết, “Ngươi đi đi.” Y cần một mình yên lặng một chút, nghĩ kỹ lại những chuyện hoang đường mấy ngày nay, lý trí nói cho y biết không thể cứ tiếp tục như vậy.



Phượng Ly Thiên nhếch môi, xáp đến ôm lấy thắt lưng rắn chắc của Hiên Viên Cẩm Mặc: “Đừng lo, ta chủ động đến thị tẩm mà.”



“Ngươi……” Nói chuyện với Phượng Ly Thiên, đề tài thường xuyên bị lệch khỏi quỹ đạo trọng điểm, luôn có một cảm giác như tay sắt đánh vào bông gòn. Người này tuyệt đối là cố ý!



“A, ta biết rồi!” Phượng Ly Thiên tủi thân nói, “Thái tử điện hạ nhất định đã bị sắc đẹp của tiểu thư nhà Thượng Quan mê hoặc, định bỏ ta mà đi. Đáng thương ta cưỡi ngựa chạy suốt cả đêm, chỉ để trở về bị ngươi vứt bỏ sao?”



Nghe Phượng Ly Thiên nhắc tới tiểu thư nhà Thượng Quan, Hiên Viên Cẩm Mặc thầm rùng mình, sao hắn lại biết? Tin tức của Phượng Cung linh thông đến mức này sao? Trong nháy mắt, trăm loại suy nghĩ xẹt qua trong lòng.



“Đủ rồi!” Y phiền não đưa tay đẩy người quấn trên lưng ra, “Đùa giỡn ta như vậy rất thú vị sao?”



“Mặc?” Phượng Ly Thiên chống một tay trên giường, ngơ ngác nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc lấy kiếm chỉ vào mình.



“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn đôi mắt phượng lưu chuyển kim quang kia, thấy không rõ những suy nghĩ che giấu trong đó, thói quen nắm mọi chuyện trong tay khiến y càng thêm phiền não. Đêm nay sở dĩ đồng ý đến dự tiệc, cũng chỉ để kiểm tra xem giữa mình và mẫu hậu rốt cuộc còn bao nhiêu tình cảm, kết quả, giữa bọn họ ngoại trừ quốc sự thì không còn gì khác. Có lẽ thứ gọi là tin tưởng, đã sớm biến mất theo thiên sứ nhỏ bé kia rồi. Ngay cả mẫu thân ruột thịt còn không đáng tin, huống chi là một cung chủ Ma cung chỉ vừa quen biết mới hai tháng chứ!
“Đúng rồi, ta bị thương,” Vươn móng vuốt, xoa xoa vòm ngực rộng lớn kia, “Cho nên làm chút chuyện thoải mái để giảm bớt đau đớn thôi.”



“Ngươi…… ưm……” Những lời còn lại khi cánh môi ấm áp kia chạm vào điểm yếu ớt của thân thể, lập tức biến mất khỏi đầu Hiên Viên Cẩm Mặc.



Ngón tay linh hoạt thon dài châm lên từng ngọn hỏa diễm trên da thịt màu lúa mạch, chính xác chạm vào mỗi một điểm mẫn cảm, Phượng Ly Thiên vùi đầu giữa hai chân Hiên Viên Cẩm Mặc, vừa lòng nghe được tiếng thở dốc ồ ồ biến thành tiếng rên rỉ ngọt lịm. Lấy ra thuốc mỡ được chuẩn bị tốt từ sớm, từ từ đẩy vào.



Dù sao cũng không phải nơi trời sinh thừa nhận cự vật, Hiên Viên Cẩm Mặc không thể tránh khỏi đau đớn lúc đầu mà nhíu lại hàng mày đẹp. Phượng Ly Thiên cố chịu đựng không dám vọng động, chậm rãi tác động, nhẹ nhàng hôn lên mồ hôi trên trán người dưới thân, mãi đến khi Hiên Viên Cẩm Mặc khó chịu động đậy thắt lưng, thì mới yên tâm mà rong ruổi.



Đức Phúc vừa bưng dược phẩm bổ máu nấu xong tới, đành bất đắc dĩ đứng ở trước điện, nghe trong điện mơ hồ truyền đến thanh âm, “Mau, mau một chút……” “Hỗn đản…… Chậm một chút…… A……” Đức Phúc thở dài, phất tay bảo tiểu thái giám bưng thuốc xuống, thầm nghĩ: “Điện hạ, ngài kiềm chế chút đi, trên người công tử còn có thương tích đó……” Lắc đầu cũng đi ngủ.



Động tác quá mức kịch liệt, khiến cho sau khi dừng lại, thân thể Hiên Viên Cẩm Mặc còn chịu không nổi mà run rẩy. Phượng Ly Thiên ôm Hiên Viên Cẩm Mặc vào lòng, trấn an thân thể khó chịu run rẩy của y, đợi cho người trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại, mới nhỏ giọng nói: “Mặc, hiện tại có một số việc ta không thể nói với ngươi, ngươi chỉ cần tin rằng, ta vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương ngươi là được, vậy là đủ rồi.”



“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?” Thanh âm vừa lấy lại sức có chút khàn khàn, lộ ra ba phần lười biếng bảy phần gợi cảm, vô cùng mê người.



Phượng Ly Thiên nhíu mày mỉm cười, không trả lời, chỉ vùi đầu vào cổ Hiên Viên Cẩm Mặc nhắm mắt lại ngủ. Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn Phượng Ly Thiên quấn lấy mình giống như bạch tuộc mà ngủ mất, cũng từ từ đưa tay ôm lấy lưng hắn, không tin thì phải làm sao chứ, y đã nghiện phần ấm áp này mất rồi……