Phượng Ly Thiên

Chương 36 : Nguy cơ tình cảm

Ngày đăng: 13:42 18/04/20


Nhìn hắn đau đớn mà cắn môi, Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được nhíu mày. Phượng Ly Thiên tội nghiệp ôm lấy thắt lưng rắn chắc kia không chịu buông tay: “Mặc, ta…… đau quá…… Mang ta về nhà đi, ta có thứ này muốn tặng cho ngươi.”



Tuy rằng đau đớn do miệng vết thương bị rách so với bị thương ngoài da có đau hơn một chút, nhưng đau đớn như vậy đối với Phượng Ly Thiên mà nói thực ra không tính là cái gì, còn trong phạm vi có thể chịu đựng. Nhưng giờ phút này vì để Hiên Viên Cẩm Mặc tỉnh táo lại nghe mình giải thích, dù có đau hai phần hắn cũng phải gỉa thành bảy tám phần.



Hiên Viên Cẩm Mặc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Ta không có nhà, cũng không có tư cách mang ngươi đi. Ám Thất Ám Bát, mang chủ nhân bọn ngươi trở về, cũng không cần về đây nữa.” Thanh âm trầm thấp dễ nghe bình tĩnh không chút gợn sóng, trong giọng nói lạnh lừng cứng rắn lại hàm chứ tiếng thở dài cô độc.



Bị câu nói “Ta không có nhà” kia đâm vào lòng đau xót, Phượng Ly Thiên buông lỏng cánh tay đang giữ chặt Hiên Viên Cẩm Mặc, cố tình muốn chuyển đề tài, dịu dàng nói, “Mặc, bọn họ làm sai gì sao?” Lạnh giọng nói với hai ám vệ bị điểm danh mà hiện thân, “Tự mình đến điện Vô Hoa lĩnh phạt, Ám Cửu Ám Thập tiếp nhận Ám Thất Ám Bát……”



Lời còn chưa dứt, Phượng Ly Thiên đã bị Hiên Viên Cẩm Mặc nắm đai lưng ném ra ngoài. Phượng Ly Thiên không kịp đề phòng nên thân thể đã phản ứng trước đầu óc, nhẹ nhàng xoay người giữa không trung, vững vàng đáp trên mặt đất.



Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn thân thủ lưu loát của Phượng Ly Thiên, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo trào phúng, mệt y còn cố ý ném hắn cho ám vệ, hắn vốn dĩ chẳng sao cả Mệt y còn cố ý xuất cung tìm hắn, cái gọi là trở về xử lí công vụ của hắn chính là đi dạo kỹ viện!



“Phượng Ly Thiên, ngươi chơi đủ chưa?” Không muốn nghe Phượng Ly Thiên nói lung tung nhằm chuyển đề tài thêm nữa, Hiên Viên Cẩm Mặc nắm dây cương lập tức phóng ngựa đi.



Sau khi đợi Ngụy Nham phóng ngựa đi theo, Phượng Ly Thiên giao hộp gấm trong tay áo cho Ám Cửu, ra hiệu cho hắn là Ám Thập đi theo. Trà Xuân Hinh Lộ này chính là chuẩn bị cho Hiên Viên Cẩm Mặc, vốn định tối nay vào cung đưa cho y, nhưng ai ngờ lại nháo đến nước này. Phượng Ly Thiên nhìn theo hướng Ám Cửu biến mất, khẽ thở dài, chỉ mong Ám Cửu giỏi về ăn nói đừng có nói bậy.



Ra hiệu cho Ám Thất Ám Bát đang quỳ trên mặt đất đứng lên, nói với Ám Bát: “Ngươi về ‘Hi viên’, nói với Nghi trượng Mộ Dung Kì đang ở Xuân Mãn Lâu uống hoa tửu, ta đi trước, cho người theo dõi Xuân Mãn Lâu.” Vốn muốn tới xem Âu Dương Hải là loại người gì, nhưng chuyện tới nước này, hắn cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục cùng Âu Dương Hải đánh Thái Cực.



Ám Bát lĩnh mệnh rời đi, Phượng Ly Thiên vừa xoay người định vào cung, Ám Thất đã bước lên nói:”Chủ nhân……”



“Chủ nhân!” Không đợi Ám Thất nói xong, Ám Nhất đột nhiên xuất hiện,”Vô Hoa điện chủ đã đến Hi viên.”




“Thuộc hạ đã rõ.”



Đợi Liễu Vô Phong lui ra, Lam Cẩn lập tức lôi Phượng Ly Thiên vào phòng, túm mở vạt áo của hắn, nhìn miệng vết thương còn hơi rỉ máu kia mà nổi giận đùng đùng cầm lấy bình thuốc.



Phượng Ly Thiên có chút sợ hãi nhìn Lam Cẩn thô bạo xé rách vải áo của mình, vô cùng hoài nghi có phải Lam Cẩn định xé chết mình luôn không. “Cẩn, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần vậy đâu…… A, nhẹ chút đi……”



“Cẩn, sao ngươi không đến Xuân Mãn Lâu? Một mình Mộ Dung Kì ở đó rất nguy hiểm a.” Phượng Ly Thiên vừa lật xem mật báo của Liễu Vô Phong vừa lên tiếng nhắc nhở.



Lam Cẩn trừng hắn một cái: “Có liên quan gì tới ta? Hắn là thuộc hạ của ngươi mà.”



Phượng Ly Thiên buồn cười ngẩng đầu, Lam Cẩn là Nghi trượng của Phượng Cung, vậy hình như Mộ Dung Kì cũng là thuộc hạ của hắn nha. Nheo lại mắt phượng, trêu đùa nhìn Lam Cẩn.



Lam Cẩn mặt không đổi sắc: “Hắn có ám vệ.”



“Ám vệ chỉ có thể bảo vệ tính mạng của hắn, lỡ như Âu Dương Hải đối với hắn……” Phượng Ly Thiên còn đang muốn trêu đùa, ai ngờ lại thấy được đau xót chợt lóe lên trong mắt Lam Cẩn! “Cẩn, làm sao vậy?”



“Không có gì, thuộc hạ còn có việc cần xử lý, cáo lui.” Vẻ mặt Lam Cẩn vẫn bình tĩnh như thường, tựa như chút đau xót chợt lóe kia chưa từng tồn tại, xoay người rời đi, lại dừng lại trước cửa, thản nhiên nói, “Ta và Mộ Dung Kì không có gì, ngươi đừng hiểu lầm.”



Phượng Ly Thiên chậm rãi thu lại nụ cười nơi khóe miệng, nhìn bóng dáng Lam Cẩn rời đi, như có chút đăm chiêu.