Phượng Ly Thiên

Chương 37 : Hội săn mùa thu (1)

Ngày đăng: 13:42 18/04/20


Cuối thu trời trong hoa rụng hết, nhạn Bắc bay về phương Nam, cỏ khô cao đến thắt lưng, gấu chưa ngủ đông, đúng là thời tiết tốt để săn bắn.



Hội săn năm rồi không dẫn theo theo nữ quyến, nhưng năm nay thân thể Hoàng hậu vừa khỏe lại, long nhan đại duyệt, nên dẫn theo Hoàng hậu cùng vài phi tử có địa vị cao đi cùng, mà Hoàng hậu lại dẫn thêm cả Thượng Quan Tư Di.



Hoàng tộc, triều thần, võ tướng, đệ tử thế gia, hoa mươi người tham dự võ khoa cùng với Ngự Lâm quân hộ giá, cả đoàn người chậm rãi bước vào khu vực săn bắn.



Thượng Quan Tư Di ngồi trong xe ngựa, vén màn xe nhìn ra bên ngoài. Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi trong liễn xa kim bích huy hoàng, Thái tử và nhóm Hoàng tử đi phía trước mở đường. Hiên Viên Cẩm Mặc vận y phục Thái tử màu vàng nhạt, cưỡi một con Thanh Thông mã cao lớn dẫn đầu đoàn người, khí tức đạm mạc vô tình khiến bóng lưng của y khác hẳn với đám Hoàng tử kẻ thì hưng phấn kẻ thì trầm mặc đi xung quanh, dáng người anh tuấn lại mang theo một cỗ quý khí trời sinh. Thượng Quan Tư Di đột nhiên cảm thấy, cho dù thân mặc áo vải, nam nhân này vẫn sẽ là vương giả quân lâm thiên hạ.



Tới khu vực săn bắn thì đã gần buổi trưa, lều trại đã được dựng lên sẵn, đồ dùng bên trong cũng rất đầy đủ, lúc này bọn người hầu đang vội vàng sắp xếp vật phẩm tùy thân của chủ nhân, nhóm đầu bếp thì đưa ngọ thiện tới các lều trại. Sau khi Hiên Viên Cẩm Mặc đến lều chính thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu xong thì trực tiếp trở về lều của mình.



Tối hôm qua phải xử lí việc bố trí khu vực săn bắn, gần như không được ngủ, mà mới chợp mắt một lát, thì trong đầu chỉ toàn cảnh tượng Phượng Ly Thiên ôm hôn tiểu quan kia, buổi sáng lại phải gấp rút lên đường, nên hiện giờ y đúng là có chút mệt mỏi. Vẫy lui hạ nhân, Hiên Viên Cẩm Mặc nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, xoa xoa huyệt Thái Dương bởi vì ngủ không đủ giấc mà cứ nhức nhối âm ỉ. Từ trong ngực lấy ra hộp gấm đựng trà Xuân Hinh Lộ, hoa văn bằng chỉ vàng đan xen vào nhau lấp lánh dưới ánh nắng chính ngọ, thật giống với đôi mắt của người kia, đẹp đến mức khiến người ta đui mù.



Nhẹ nhàng mở nắp hộp, cũng không có mùi thơm ngát tản ra như lá trà bình thường, mà gần như không ngửi thấy mùi vị gì cả, Ám Cửu nói trà này có công hiệu thư giãn an thần, trầm tư một lát, Hiên Viên Cẩm Mặc đặt hộp gấm lên bàn con, khép hờ mắt lại. Tạm thời không suy nghĩ đến vấn đề của Phượng Ly Thiên, người kia thật thật giả giả làm cho y thật mơ hồ, không phân biệt nổi khi nào mới là thật, khi nào lại là giả.



Y biết Phượng Ly Thiên có chuyện quan trọng đang gạt mình, nhưng mỗi lần hỏi, Phượng Ly Thiên chỉ biết ôm y nói: ”Mặc, ngươi chỉ cần biết rằng ta vĩnh viễn sẽ không làm chuyện tổn thương ngươi là được, chuyện này về sau ta sẽ nói cho ngươi biết.” Nguyên nhân khiến y không hỏi tiếp chẳng phải gì khác, chính là vì trong giọng nói của Phượng Ly Thiên ẩn ẩn lộ ra chút bi thương, khiến lòng y cũng theo đó mà quặn thắt. Người kia luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của y, khiến y quên mất việc phải tìm kiếm chân tướng mọi chuyện.



“Điện hạ.” Giọng nói ôn hòa của Đức Phúc vang lên, Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Đức Phúc đang chậm rãi đặt từng đĩa thức ăn xuống, “Ngài ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp, chiều nay sẽ bắt đầu săn thú, không có thể lực sao được chứ?”
Hiên Viên Cẩm Mặc lạnh lùng liếc nhìn Hiên Viên Cẩm Lâm, không thèm nói một câu đã đoạt lại tuyết hồ, cho hắn? Hắn xứng sao?



Trở lại lều trại, sắc trời cũng đã trở tối, trong lều sáng đèn, mơ hồ ánh lên một bóng người, Hiên Viên Cẩm Mặc bước nhanh vào, lại thấy Thượng Quan Tư Di đang cầm hộp gấm trên bàn có ý muốn mở ra, thấy Hiên Viên Cẩm Mặc đi vào, lập tức lộ ra nụ cười xen chút ngượng ngùng lẫn vui vẻ “Tham kiến Thái tử điện hạ!”



Hiên Viên Cẩm Mặc đi đến trước, lấy lại hộp gấm trong tay Thượng Quan Tư Di: “Ngươi lấy nó làm gì?” Nếu nàng dám nói vì thấy hộp gấm này đẹp mà muốn Thái tử thưởng cho nàng, Hiên Viên Cẩm Mặc không dám cam đoan mình có trực tiếp ném nàng ra hay không.



Thấy Thái tử chẳng những không kêu nàng miễn lễ, giọng điệu còn lạnh nhạt đến vậy, Thượng Quan Tư Di từ nhỏ được cưng như cưng trứng không khỏi cảm thấy có chút tủi thân: “Hồi điện hạ, nô tỳ chỉ muốn pha một ấm trà cho điện hạ thôi.” Nói xong, ngước lên đôi mắt phủ đầy sương nhìn Thái tử, điềm đạm đáng yêu, khiến lòng người sinh thương tiếc.



Hiên Viên Cẩm Mặc liếc nhìn trà cụ đã được dọn xong trên bàn, hỏi: “Ai cho ngươi vào?”



“Cô mẫu bảo nô tỳ mang chút điểm tâm cho Thái tử, nên nô tỳ mới……”



Đau đầu nhìn Thượng Quan Tư Di đã lã chã chực khóc, nếu đây là ý của mẫu hậu, y cũng không thể nói được gì, chỉ có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn nói:”Thay ta cám ơn mẫu hậu, thời gian không còn sớm, ngươi mau về đi.”



Thượng Quan Tư Di bị Hiên Viên Cẩm Mặc làm cho không biết nói gì nữa, những câu từ đã chuẩn bị tốt trước đó đều bị nuốt ngược trở vào:”Thái tử vạn an, nô tỳ…… cáo lui trước.”