Phượng Ly Thiên
Chương 65 : Trấn an
Ngày đăng: 13:42 18/04/20
Ra khỏi thạch thất, dưới đài cao đã bắt đầu hỗn chiến, những cao thủ của Phượng Cung trước mắt đều đang chiếm thế thượng phong, nhưng rất nhiều sát thủ do Lộc Minh Sơn Trang bồi dưỡng cũng đang lục tục chạy tới, không ngừng tràn vào từ cửa động nhỏ hẹp. Nếu còn tiếp tục như vậy, nhóm người của Phượng Ly Thiên sẽ như con chuột bị dồn vào trong động, sớm hay muộn cũng sẽ bị tiêu diệt.
“Bích Khung, bắt Âu Dương Hải lại đây.” Phượng Ly Thiên đứng trên đài, lạnh lùng nói.
Bích Khung nhận lệnh, phóng người lên, túm Âu Dương Hải bị chủy thủ cắm trên vách đá nửa sống nửa chết tới.
“Dừng tay hết cho ta!” Phượng Ly Thiên dùng nội lực hét một tiếng, âm thanh như tiếng chuông đồng vang dội trong thạch động, người chém giết dưới đài lập tức ngừng lại. Người của Âu Dương gia thấy đại thiếu gia bị bắt, không dám hành động thiếu suy nghĩ, người của Phượng Cung tất nhiên là nghe theo lệnh cung chủ.
“Hôm nay bản cung chủ tới cứu người, dừng ở đây, người của Âu Dương gia nghe đây, mau chóng nhường đường, bản cung sẽ không so đo, nếu không….” Mắt phượng híp lại, phát ra ánh sáng lạnh khiến người ta sợ hãi. Bích Khung hiểu ý, nhanh chóng rút chủy thủ trên người Âu Dương Hải ra rồi lại nhanh chóng đâm vào.
“A!” Âu Dương Hải kêu thảm thiết, sát thủ Âu Dương gia hai mắt nhìn nhau, sau một lát liền nhanh chóng lui ra sau nhường ra một con đường.
Phượng Ly Thiên từ trên đài cao trực tiếp bay tới cửa ra. Bích Khung mang theo Âu Dương Hải theo sát phía sau, năm ám vệ nhanh chóng chạy tới, đi trước mở đường cho Phượng Ly Thiên, những cao thủ còn lại đi theo Lam Cẩn xông ra ngoài.
Phượng Ly Thiên bay lên đầu tường cao, kiệu nhỏ nóc xanh đang chờ ngoài tường, xung quanh là tám cung nhân áo đỏ diện vô biểu tình. Phượng Ly Thiên cùng Lam Cẩn liếc nhìn nhau, nói với Bích Khung: “Giết hắn.”
Những tra tấn mà Âu Dương Hải dùng lên người đệ đệ mình mấy năm nay, Bích Khung biết rất rõ, cho nên đối với dụng ý của Phượng Ly Thiên khi cho mình xuất thủ đêm nay. Hắn vô cùng cảm kích, ‘sát thủ chi vương’ không giỏi ăn nói, chỉ có thể cứng ngắc thốt ra một câu: “Cảm ơn cung chủ.” Sau đó lập tức giơ tay chém xuống, thi thể Âu Dương Hải bị ném ra ngoài.
Đồng thời, Lam Cẩn đốt một quả đạn pháo phóng lên trời, cầu lửa sáng ngời ở giữa bầu trời đêm nở rộ lên đóa hoa rực rỡ, đại quân mai phục dưới núi Lạc Thanh nhìn thấy lập tức xông lên sơn trang, chỉ trong chốc lát tiếng chém giết đã vang ngút trời. Phượng Ly Thiên ôm Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi vào trong kiệu, Lam Cẩn đi tới buông rèm kiệu xuống.
Cầm lấy chăn nhung trong kiệu, nhẹ nhàng đắp lên người trong lòng, Phượng Ly Thiên nhẹ giọng nói: “Về Phượng Cung.”
Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi, vết thương trên người Hiên Viên Cẩm Mặc rất nhanh không chịu yên ổn nữa, trán y toát ra mồ hôi lạnh. Phượng Ly Thiên thở dài, ôm Hiên Viên Cẩm Mặc nằm xuống, nhanh chóng tắt nến: “Ngủ đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói, nơi này là Phượng Cung, rất an toàn.”
Kỳ thật, có an toàn hay không không phải do nơi chốn quyết định, quan trọng là khối thân thể trẻ tuổi ấm áp này còn ở bên cạnh hay không. Hiên Viên Cẩm Mặc chôn đầu trong bờ ngực ấm áp của Phượng Ly Thiên, tham lam hít vào hương thơm khô mát trên người hắn: “Ly Thiên….”
“Hửm?”
“Không có gì.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhắm mắt lại, không nói gì nữa. Phượng Ly Thiên nhếch môi, hắn biết Mặc của hắn muốn nói gì. Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn xuống đỉnh đầu người trong lòng. Hắn vòng tay qua lưng y, chậm rãi truyền chân khí ấm áp qua. Hiên Viên Cẩm Mặc vô thức cọ cọ trước ngực hắn, giống như một con mèo không hề phòng bị, từ từ ngủ say.
Ánh mắt có thể nhìn rõ mọi vật về đêm của Phượng Ly Thiên nhìn chằm chằm gương mặt đáng yêu khi ngủ của Hiên Viên Cẩm Mặc, thật lâu sau, hắn vươn tay mở vách ngầm trong giường, lấy ngọc bội dương chi khắc kỳ lân từ bên trong ra, xúc cảm ôn nhuận mang suy nghĩ trở về thật nhiều năm trước, sinh thần sáu tuổi năm ấy, ca ca dịu dàng mỉm cười, phụ hoàng tặng cho bút lông nho nhỏ, mẫu hậu trao cho ngọc bội kỳ lân, còn có gốc cây ngô đồng thấp bé non nớt kia nữa….
Hắn đặt ngọc bội về chỗ cũ, khép lại ô vuông nhưng không khóa lại, thu tay, nhìn quanh bài trí trong điện, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt của Hiên Viên Cẩm Mặc.
Mặc, chờ ngươi tỉnh rồi sẽ phát hiện ra phải không?
Ta đã, không muốn giấu diếm nữa rồi….
Phượng Ly Thiên chui vào trong chăn, trộm thì thầm bên tai Hiên Viên Cẩm Mặc một câu:
“Ta yêu ngươi, ca ca.”