Phượng Ly Thiên
Chương 66 : Nhận nhau
Ngày đăng: 13:42 18/04/20
Ánh nắng sáng sớm từ ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên hai người trên giường đang ôm nhau mà ngủ. Thân thể thon dài dây dưa cùng nhau, len lỏi vào lớp chăn lông ấm áp.
Đôi mắt mang ánh kim chậm rãi mở ra, Phượng Ly Thiên cúi đầu, hôn hôn đỉnh đầu chôn ở cổ mình, rón rén xê dịch thân thể, muốn rút cánh tay bị xem là gối của mình ra. Hiên Viên Cẩm Mặc giật giật người, lại rúc vào cổ hắn, y vẫn nhắm chặt hai mắt, buồn bực nói: “Ngươi đi đâu vậy?” Trông y hệt như một con mèo lớn xác không muốn thức dậy mà hừ hừ cọ xát lung tung.
Hiên Viên Cẩm Mặc lúc chưa tỉnh hẳn sẽ có một chút mơ màng, cũng chỉ khi ấy y mới có thể làm ra động tác đáng yêu nhường này.
Bị động tác đáng yêu này làm cho bật cười, Phượng Ly Thiên gác cằm lên đỉnh đầu y cọ cọ: “Ta đi xử lý một số việc, ngươi cứ ngủ tiếp đi, lát nữa sẽ về ăn điểm tâm với ngươi.”
Phượng Ly Thiên xuống giường, chỉnh lại góc chăn cho người đang ngủ, buông xuống màn giường màu cam, thay bộ áo cung chủ đỏ rực, ngây ngốc trước màn giường một lát mới xoay người rời đi.
“Cung chủ.”
“Cung chủ.”
Giáng Hồng, Giáng Tử canh giữ ngoài cửa đồng loạt hành lễ với Phượng Ly Thiên.
Phượng Ly Thiên ra hiệu bảo các nàng im lặng, nhẹ giọng dặn dò mấy câu liền rời khỏi thâm viện Ngô Đồng.
Núi Phượng Hoàng là do chín tòa núi trong phạm vi mười tám dặm vây lại mà thành, trên núi cỏ cây tươi tốt, mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh – chốn ở của Phượng hoàng. Bảy tòa núi bọc lấy hai tòa cao nhất, một tòa trong đó có núi lửa hoạt động, trên đỉnh núi hàng năm phủ đầy nhiệt khí, tạo nên việc có thể nhìn thấy suối nước nóng và thác nước ấm ở bất cứ đâu trong sơn mạch Phượng Hoàng, nếu không phải bị Phượng Cung – cái tên ai nghe cũng biến sắc chiếm mất, sợ là nơi này đã sớm trở thành thắng cảnh du ngoạn.
Phượng Cung ở trên tòa núi cao khác, xây dựa vào sườn núi, đình đài lầu các hoa lệ như ẩn như hiện giữa rừng cây trập trùng, suối nước nóng trải rộng khắp nơi lượn lờ sương khói vào mỗi khi đông đến, Phượng Cung như ẩn như hiện giữa những gốc ngô đồng cao lớn trở nên thật mờ ảo.
Nơi ở của cung chủ là một khoảnh sân có đủ loại ngô đồng che rợp trời, gọi là thâm viện Ngô Đồng, còn nơi thường ngày dùng để xử lý cung vụ là cung điện nằm giữa Phượng Cung — Cửu Tiêu.
“Mặc, sao ngươi lại chạy tới đây?” Bởi vì ám vệ báo với hắn Mặc chạy ra ngoài, nên hắn vô cùng lo lắng mà lao đến ngay. Phượng Ly Thiên liếc nhìn Giáng Tuyết ở bên cạnh một cái, Giáng Tuyết lập tức quỳ rạp xuống đất dập đầu nhận tội.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Phượng Ly Thiên khẽ thở dài, ôm y trở về, nhẹ nhàng đặt lên giường. Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn Phượng Ly Thiên đang cúi đầu cởi giày cho mình, khẽ cắn cánh môi xinh đẹp, trầm giọng hỏi: “Ly Thiên, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi biết Thiên nhi ở đâu phải không?”
“Ta……”
Hiên Viên Cẩm Mặc chăm chú nhìn vào mắt hắn, chờ hắn trả lời.
Phượng Ly Thiên ngẩng đầu, ánh vàng nhạt trong mắt phượng nhanh chóng lưu chuyển: “Mặc, hôm nay ta, sẽ nói cho ngươi biết chuyện duy nhất ta gạt ngươi……”
Vẻ mặt Hiên Viên Cẩm Mặc rất bình tĩnh, tay lại âm thầm siết chặt lấy một góc chăn nhung.
“Bởi vì Lưu Hỏa thần công có yêu cầu rất cao với gân mạch của người tu luyện, cho nên mỗi đời thiếu cung chủ Phượng Cung đều được chọn ra từ rất nhiều đứa nhỏ có căn cốt kì giai,” Phượng Ly Thiên chậm rãi kể lại chuyện năm xưa, ngữ điệu bình thản, tựa như đang kể câu chuyện của một người khác, “Liễu Vô Phong kỳ thật là người của Phượng Cung, năm xưa hắn vào cung là để chấp hành nhiệm vụ, ngẫu nhiên phát hiện Hiên Viên Cẩm Thiên đúng là một kỳ tài võ học, lập tức bào ngay cho cung chủ Phượng Cung đương nhiệm, cung chủ liền tự mình đến mang Hiên Viên Cẩm Thiên về Phượng Cung, để hắn cùng học võ, cùng tranh đấu với những đứa nhỏ khác.”
“Sau đó thì sao?” Giọng của Hiên Viên Cẩm Mặc đã bắt đầu run rẩy.
“Sau đó…..” Phượng Ly Thiên vịn lấy bờ vai của Hiên Viên Cẩm Mặc, ý bảo y bình tĩnh lại, “Sau đó hắn còn sống, hơn nữa còn học xong Lưu Hỏa thần công, trở thành cung chủ. Tiếp đó, sau khi đã nắm thế lực Phượng Cung trong tay, hắn đi tìm ca ca của mình. Vì cho ca ca một kinh hỉ, hắn cho người mô phỏng một khối ngọc bội dẫn ca ca đến tìm hắn……”
Hắn đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Hiên Viên Cẩm Mặc, vươn tay lấy từ vách ngầm ra ngọc bội kỳ lân thật sự, đặt vào trong tay y. Hiên Viên Cẩm Mặc chăm chú nhìn Phượng Ly Thiên, dùng đầu ngón tay run rẩy vuốt ve ngọc dương chi trong tay, gần như nói không thành lời: “Thiên nhi……” Y vươn tay, chậm rãi ôm lấy hai má hắn. Thiên hạ hắn nhớ nhung suốt mười ba năm, lại chân thật xuất hiện trước mặt y, buồn cười là y lại không hề nhận ra.
Y đột nhiên kéo mạnh Phượng Ly Thiên vào trong lòng, khàn giọng nói: “Ta sớm nên nghĩ tới…… Sớm nên nghĩ tới……”