Phượng Ly Thiên

Chương 80 : Sự việc bại lộ

Ngày đăng: 13:42 18/04/20


Hiên Viên Cẩm Mặc tựa trên vai Phượng Ly Thiên thở dốc, cũng không phải y không tin tưởng hắn, chỉ là trong khoảnh khắc đó, thân thể lại phản ứng trước đầu óc, chuyện kia, thật sự không thể nào quên được. Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ thở dài, *** bị khơi mào cũng nhanh chóng rút đi như nước, y chậm rãi nhắm mắt lại: “Đêm nay thôi đi.”



Phượng Ly Thiên vỗ nhẹ lên lưng người trong lòng, mắt phượng yêu dã thâm sâu khó dò, tựa như đang phải đấu tranh tư tưởng việc gì đó.



Trời đất bỗng dưng xoay vòng, hai người lại ngã vào long sàng rộng lớn, khác ở chỗ, lần này Hiên Viên Cẩm Mặc đã lật người lên trên. Y khó hiểu ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt phượng kia hơi nheo lại, môi mím thành đường thẳng, mấp máy một hồi lại từ từ thả ra, sau đó nhếch thành nụ cười mê hoặc lòng người: “Ca ca, ta uống nhiều quá, không còn sức nữa, cho nên….”



Phượng Ly Thiên nghiêng qua, ghé sát vào tai y thổi nhẹ mấy hơi, Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức mở to đôi mắt xinh đẹp: “Thiên nhi, ngươi….”



Phượng Ly Thiên giống như tráng sĩ cắt cổ tay mà nhắm chặt hai mắt, sau một hồi lâu lại chẳng thấy Hiên Viên Cẩm Mặc có động tác gì, mắt phượng đột nhiên mở ra: “Không làm thì thôi.” Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị đi tắm nước lạnh, lại bị người phía trên kéo trở về.



Hiên Viên Cẩm Mặc nâng người lên ngắm nghía người bên dưới, gương mặt yêu diễm hơi ửng đỏ, giống như cánh đào hoa rơi trên khối bạch ngọc thuần khiết nhất, đẹp không sao tả xiết. Hiên Viên Cẩm Mặc vươn ngón tay thon dài tỉ mỉ phác họa khuôn mặt ấy, chiếc mũi anh tuấn, mắt phượng yêu dã, cánh môi quyến rũ, mỗi một chi tiết đều đẹp đến mức khiến lòng người rung động, đầu ngón tay y hưng phấn đến mức run nhè nhẹ, từ từ trượt thẳng xuống phía dưới, lướt qua chiếc cằm tinh xảo, rồi lại di tới hầu kết khẽ trượt, nhẹ nhàng đẩy ra vạt nội sam, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn trước ngực, cơ thể với đường cong mượt mà tựa như một tác phẩm nghệ thuật do Quỷ Phủ khắc thành, rắn chắc cân xứng, giống như núi lửa bị tuyết trắng phủ kín, lúc nào cũng có thể phát ra sức mạnh kinh người. Hai điểm hồng anh phía trên lại giúp nhu hóa đi thân thể nam nhân như cương đao này.



Nhìn thấy khối thân thể mình mơ ước đã lâu này, dục hỏa của Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức dấy lên hừng hực, y cúi người ngậm một điểm hồng anh vào miệng, xúc cảm non mềm khiến người ta muốn ngừng mà không được, rõ ràng cảm nhận được vật nhỏ kia đang gắng gượng đứng lên, y lại xấu xa dùng răng nanh nhẹ nhàng day nghiến, Phượng Ly Thiên không khỏi bật ra tiếng rên rỉ. Điều này không khác gì đã cho Hiên Viên Cẩm Mặc sự động viên rất lớn. Trước kia y chỉ làm với nữ nhân, toàn bộ kinh nghiệm cùng nam nhân đều chỉ học được từ chỗ Phượng Ly Thiên, mà làm một đế vương tài trí hơn người, năng lực vừa học vừa làm của y vẫn rất mạnh.



Phượng Ly Thiên thở dốc, chậm rãi nhắm lại mi mắt đang run rẩy. Vì từ nhỏ đã sinh trưởng trong hoàn cảnh kia, chỉ cần một khắc phân tâm cũng có thể mất mạng, cho nên dù ở trên giường hắn cũng phải nắm quyền chủ động, chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy an toàn, mà tình trạng mất đi khống chế sẽ khiến hắn cảm thấy sợ hãi.



“Ưm…..” Lúc đôi tay thon dài hữu lực kia xoa chính mình dục vọng của mình, thân thể Phượng Ly Thiên không khỏi run rẩy, chỉ phải nắm chặt sàng đan dưới thân, cố gắng khắc chế không để bản thân làm ra phản ứng công kích.



“Thiên nhi……..” Hiên Viên Cẩm Mặc thở hổn hển, những nụ hôn như mưa rền gió dữ không ngừng rơi xuống khối thân thể mê người trước mắt, y dùng ngón tay quệt thuốc bôi trơn, xoa lên địa phương bí ẩn nọ.




Thượng Quan Nhan cười cốc đầu Phượng Ly Thiên: “Hiện giờ là mùa xuân, làm gì có quả hồng?” Bầu không khí gượng gạo dịu đi không ít, nhìn đứa con nhỏ vẫn đáng yêu nghịch ngợm như khi xưa, nàng không khỏi sinh ra chút nghi ngờ với tin tức nghe được tối qua, nhưng chuyện xảy ra mấy hôm nay lại không để nàng phủ nhận suy đoán kia.



Qua hồi lâu, Thái y toát đầy mồ hôi thu lại tay bắt mạch, liếc nhìn Thái Hậu một cái, Thượng Quan Nhan nhíu nhíu mày, vẫy lui tất cả hạ nhân, bình tĩnh nói: “Nói rõ ràng.”



Thái y lau lau mồ hôi lạnh trên trán: “Hồi Thái Hậu, Vương gia nội lực hư không, thương tổn do tẩu hỏa nhập ma chưa khôi phục, nội thương chưa lành, hơn nữa….có dấu hiệu hành phòng.”



Hàng mày Phượng Ly Thiên giật giật, xem ra tối hôm qua đã rất phóng túng, đến cả bắt mạch thôi cũng nhìn ra được.



Im lặng, im lặng đến đáng sợ.



Thật lâu sau, Thượng Quan Nhan mới nói: “Ngươi cũng lui ra đi.”



“Vâng.” Thái y như được đại xá, nhấc cái hòm thuốc đi như bay ra ngoài. Bí mật hoàng gia, chỉ cần biết đôi câu vài lời cũng có thể dẫn tới họa sát thân, cho nên lúc chưa nghe được gì hết hắn nên rời đi trước là tốt nhất.



Hai mẫu tử trong phòng im lặng nhìn nhau, Thượng Quan Nhan hít sâu một hơi, vẫn bày ra bộ dáng từ mẫu dịu dàng nói: “Cẩm Thiên, cởi quần áo ra, để mẫu hậu xem vết thương trên cánh tay con đã lành chưa.”



Phượng Ly Thiên vốn không có mặc quần áo, liền vươn cánh tay ra cho Thượng Quan Nhan xem, nhưng đồng thời cũng để lộ hôn ấn trên xương quai xanh, loang lổ li ti, khiến người suy nghĩ sâu xa.