Phượng Ly Thiên

Chương 81 : Thăm dò

Ngày đăng: 13:42 18/04/20


Thượng Quan Nhan siết chặt chiếc khăn trong tay, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại: “Cẩm Thiên, ta và phụ hoàng con đã thương lượng định xây cho con một phủ Vương gia, nhưng phủ của thân vương quá lớn, muốn xây nhanh cũng không được. Lúc Cẩm Mặc còn là Thái tử có xây một phủ đệ trong kinh thành, tuy lúc ấy là thân phận Vương gia, nhưng cũng xây theo quy cách Thái tử, sau khi dọn đến Đông cung thì chỉ để trống không dùng tới, cho nên con vào đó ở tạm trước đi, bên này sẽ xây cho con cái tốt hơn, con thấy sao?”



Phượng Ly Thiên thản nhiên nhìn mẫu hậu, con ngươi đen láy chẳng chút gợn sóng, điều này khiến Thượng Quan Nhan có ý đồ thăm dò không nhìn ra manh mối gì, hắn thầm cười lạnh, đây là muốn tống cổ hắn ra cung sớm sao? Xem ra bà ấy đã biết được gì rồi, nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn, giờ chỉ là hơi sớm một chút mà thôi, vì thế hắn cong môi cười tươi, nói: “Không cần xây cái mới, phủ kia rất tốt, con cũng đâu thường ở kinh thành, cũng không định tham dự vào triều chính, có chỗ để ở là được rồi.”



Lời này lại khiến Thượng Quan Nhan nhíu mày: “Nói bậy, nếu con đã trở về thì chính là Vương gia của Huy triều, ai cũng không thể làm khó con.” Cái gì gọi là có chỗ để ở là được rồi chứ? Rõ ràng là từ nhỏ đã rất coi trọng việc hưởng thủ, vậy mà nay lại trở thành người vô dục vô cầu, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, rốt cuộc trong mấy năm nay bảo bối của nàng đã trải qua những gì?



Phượng Ly Thiên chỉ cười cười, trong mắt hiện lên nét cô đơn, khiến lòng Thượng Quan Nhan cũng nhói theo, nét cô đơn kia chỉ thoáng hiện rồi lập tức biến mất, hắn chậm rãi nâng người lên dựa vào đầu giường, đau đớn dưới thân khiến hắn không thể không nhíu mày: “Gần đây mẫu hậu có gặp Đại hoàng tử không?”



“Hôm nay thì không gặp, sao vậy?” Trong bất tri bất giác đề tài đã lệch khỏi mục đích ban đầu mà Thượng Quan Nhan lại không hề hay biết.



“Ca ca thường ngày bận việc triều chính, chuyện hậu cung con cũng không thể hỏi nhiều, mẫu hậu hãy quan tâm đến nó một chút, dù nói thế nào đi nữa thì nó cũng là trưởng tử của hoàng gia, vô duyên vô cớ lại bị người khác khi dễ, hoàng gia cũng sẽ mất mặt.” Trong cung vô tự (tự trong tử tự, chỉ con nối dõi), tất nhiên Hoàng hậu vô năng, mà đám tiểu nhân kiêu ngạo kia, dĩ nhiên sẽ có Thái Hậu xử lí, ngoài mặt Thượng Quan Nhan vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng chắc chắn đã để tâm. Phượng Ly Thiên nói đến điểm nút thì dừng lại, vươn tay kéo khăn lụa trong tay Thượng Quan Nhan qua, che miệng ho nhẹ vài tiếng.



Thái Hậu đưa ly trà qua: “Thân thể còn chưa khỏe sao?” Đối với tình trạng thân thể Phượng Ly Thiên, kỳ thật nàng rất rõ ràng, thấy tiểu nhi tử cực lực khổ tình diễn nàng cũng chỉ cười trừ, thuận nước đẩy thuyền cho qua mọi chuyện, chỉ là chuyện hắn vẫn chưa thể khôi phục công lực thực sự khiến nàng lo lắng, người quanh năm nhờ vào nội lực hộ thể một khi mất đi nội lực sẽ rất suy yếu, dễ sinh bệnh.



Phượng Ly Thiên nhìn chén trà đưa tới, cũng không vươn tay nhận lấy, mà là vói đầu qua, nhờ tay Thượng Quan Nhan uống mấy ngụm, vừa cắn miệng chén vừa lén giương mắt nhìn mẫu hậu. Thượng Quan Nhan không khỏi bật cười, không khí vốn khẩn trương dịu đi trong nháy mắt, nàng nhịn không được sờ sờ đầu hắn: “Chuyện xây phủ cũng không cần nóng lòng nhất thời, trước tiên cứ ở trong cung dưỡng tốt thân thể rồi nói sau.”



Đột nhiên ý thức được mình vừa nói gì, Thượng Quan Nhan có chút ảo não nhíu mày, bản thân nàng hình như vốn định tách huynh đệ bọn họ ra ở riêng, lấy chuyện này thăm dò quan hệ giữa hai người, nào biết kéo một vòng lại quay về điểm bắt đầu. Nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Phượng Ly Thiên, nàng cũng không nỡ nói gì nữa, xem ra chuyện này vẫn nên ra tay từ chỗ Hoàng Thượng.



“Mẫu hậu.” Phượng Ly Thiên kéo tay Thượng Quan Nhan vừa đứng dậy định đi, lắc lắc làm nũng.




Nghi thái phi cũng không dám nhiều lời, vội vàng cáo lui.



“Cẩm Mặc, hôm nay tìm con tới là để thương lượng chút chuyện nhà.” Hiên Viên Ấp và Thượng Quan Nhan liếc nhau, cùng Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi xuống ghế.



“Phủ Thái tử kia tuyệt đối không thể cho Lục hoàng đệ, điểm này phụ hoàng hẳn là hiểu được.” Hiên Viên Cẩm Mặc chẳng chừa đường sống nói, “Phủ đệ kia có muốn ban thưởng cũng chỉ có thể ban cho Thiên nhi.”



“Ta không nói đến việc này.” Hiên Viên Ấp nói, “Ta và mẫu hậu con có thương lượng với nhau, Cẩm Thiên đã sắp mười chín, mấy cơ thiếp nó nạp trong Phượng Cung đều không lên được mặt bàn, nếu đã trở về hoàng thất thì phải thú cho nó một vương phi xứng với thân phận của nó mới được.”



Nét mặt Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức lạnh xuống, nghĩ đến việc thú thê cho Thiên nhi, cơn tức giận ngập trời lập tức ùng ùng kéo tới, y cứng nhắc nói: “Hiện giờ thương thế Thiên nhi chưa lành, nói chuyện này không phải quá sớm rồi sao.”



“Không sớm đâu, có Vương gia nước nào đến tận bây giờ còn chưa có Vương phi, nói ra chỉ khiến người ta chê cười thôi.” Làm như không nhận ra sự tức giận trong mắt Hiên Viên Cẩm Mặc, Thượng Quan Nhan cũng lạnh mặt nói, “Giờ chỉ đang bàn đến việc chọn người, còn chưa nói sẽ lập tức cho bọn chúng bái đường.”



“Mấy ngày nửa sẽ dùng danh nghĩa Hoàng hậu triệu các tiểu thư nhà quan gia đang đợi gả vào cung dự tiệc, đến lúc đó để Cẩm Thiên đi với mẫu hậu con đi.” Thái thượng hoàng không kéo dài việc thương lượng mà trực tiếp quyết định.



Hiên Viên Cẩm Mặc không nói một lời rời khỏi An Bình Cung, để lại Thượng Quan Nhan vẻ mặt ưu sầu và Hiên Viên Ấp buồn rầu cau mày.



Cùng lúc đó, trên giang hồ, một quyển bí tịch cổ xưa đột nhiên xuất hiện, nghe đồn đây là “Lưu Hỏa thần công” mà cung chủ Phượng Cung đang mất tích bất cẩn đánh rơi, dòng nước ngầm bắt đầu chậm rãi tụ hợp, một trận gió tanh mưa máu không thể tránh khỏi sắp xảy ra.