Phượng Ly Thiên

Chương 82 : Cung yến

Ngày đăng: 13:43 18/04/20


Trăng treo đầu cành liễu, đèn thắp lên rực rỡ, cảnh tượng trong hoàng cung vô cùng náo nhiệt. Hôm nay là sinh nhật Phượng vương, Thái Hậu tổ chức gia yến cho Phượng vương trong cung, đồng thời mời cả phu nhân và tiểu thư của các đại thần trong triều đến. Người sáng suốt tất nhiên hiểu rõ, Thái Hậu đây là đang tuyển phi cho Phượng vương. Làm bào đệ duy nhất của Hoàng thượng, vừa về triều đã được phong Trấn Quốc thân vương, hôm trước còn ban phủ Thái tử ngày xưa cho hắn, trên dưới triều đình tất nhiên hiểu rõ Thái Hậu và Hoàng thượng sủng ái vị điện hạ này nhiều cỡ nào, các tiểu thư chưa gả đều vắt óc suy nghĩ tìm các bước chân vào phủ Phượng vương. Vì thế, trong yến hội các nàng đều trang điểm vô cùng lộng lẫy, mong có thể được vị điện hạ kia ưu ái.



“Thiên nhi, mẫu hậu sẽ tức giận.” Hiên Viên Cẩm Mặc bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh, Phượng vương điện hạ – nhân vật chính của yến hội, giờ phút này đang thảnh thơi lắc lư dạo chợ đêm trong kinh thành.



“Người nên tức giận là ta mới phải, tìm một đống nữ nhân đến chúc mừng sinh nhật gì chứ, chẳng chịu nghĩ cho thân thể yếu ớt nhiều bệnh của ta gì hết.” Phượng Ly Thiên tức giận nói, nhưng đôi mắt phượng lưu chuyển kim quang mang theo ý cười lại chẳng có chút sức thuyết phục.



Hiên Viên Cẩm Mặc lắc lắc cái đầu đau nhức của mình, vì sức ép của Thái Hậu, dù cho y không muốn cũng không thể không cho Phượng Ly Thiên đi tham dự yến hội, cũng không thể không để hắn thay lễ phục hoa mỹ, đưa hắn vào trong đám nữ nhân kia. Nào ngờ y vừa mới mở miệng, cái tên “yếu ớt nhiều bệnh” vốn nên mất hết nội lực nào đó đột nhiên ôm lấy cổ y, trước khi y kịp phản ứng đã bay ra khỏi hoàng cung. “Thiên nhi, nội lực của ngươi khôi phục rồi sao?”



Đêm đầu hạ, chợ đêm có vẻ vô cùng náo nhiệt, đầu người di động như nước lũ. Dưới ống tay áo rộng thùng thình, Phượng Ly Thiên lặng lẽ nắm tay Hiên Viên Cẩm Mặc. Người bị Phượng Ly Thiên nắm tay ở góc độ hắn nhìn không thấy lén hé ra nụ cười thật tươi.



“Ca ca, ta muốn ăn mứt quả.” Chỉ vào quầy hàng nhỏ cách đó không xa, Phượng Ly Thiên lắc lắc tay Hiên Viên Cẩm Mặc làm nũng.



Hiên Viên Cẩm Mặc giật giật khóe miệng: “Ta không mang tiền.”



Phượng Ly Thiên bĩu môi: “Ám Nhất.”



Ám Nhất giả trang thành người hầu lập tức dâng lên một túi tiền, Phượng Ly Thiên cười tủm tỉm đưa cho Hiên Viên Cẩm Mặc, sau đó trông mong nhìn y. Hiên Viên Cẩm Mặc bất đắc dĩ phát cho hắn một vài đồng tiền, Phượng Ly Thiên hoan hô một tiếng rồi lôi kéo ca ca đi mua một xâu mứt quả.



“Ta không cần.” Từ chối mứt quả được đưa tới, Hiên Viên Cẩm Mặc bất động thanh sắc quan sát xung quanh, nếu để người ta nhìn thấy đường đường là vua một nước lại cầm một xâu mứt quả đi trên đường lớn, thì sẽ vô cùng mất mặt.




“Nhi thần có phải tức nên nói như vậy không, kỳ thật trong lòng mẫu hậu biết rất rõ,” Hiên Viên Cẩm Mặc chỉnh lại vạt áo có chút xộc xệch, lúc này đây y sẽ không lùi bước nữa, “Thiên nhi bị người khác cướp khỏi ta suốt mười hai năm, khó khăn lắm chúng ta mới có thể ở bên nhau, trẫm sẽ không để bất luận kẻ nào cướp hắn đi nữa.”



“Ngươi……” Thượng Quan Nhan giơ tay định đánh, lại đột nhiên bị ai đó nắm chặt cánh tay.



“Có chừng mực đi.” Phượng Ly Thiên không biết từ trên trời giáng xuống khi nào, hắn gạt tay Thượng Quan Nhan ra, nói, “Mẫu hậu, ta với ca ca là thật lòng yêu nhau, có lẽ các người cảm thấy phần tình cảm này là thế tục bất dung, nhưng mẫu hậu vứt bỏ cả gia tộc để gả cho phụ hoàng ắt phải hiểu rõ phần tâm tình này nhất. Mẫu hậu có biết mấy năm nay ta ở Phượng Cung sống như thế nào không? Ta có thể sống đến tận bây giờ đều là vì mong có thể gặp lại ca ca, phần tình cảm này đã nhập vào xương cốt, không thể chia lìa……”



Lời của Phượng Ly Thiên khiến lòng Thượng Quan Nhan đau thắt, dĩ nhiên nàng biết cuộc tranh giành vị trí cung chủ Phượng Cung tàn khốc đến mức nào, cũng biết mấy năm Phượng Ly Thiên khổ sở bao nhiêu, nàng cũng hy vọng con mình có thê hạnh phúc, nhưng bọn chúng lại là huynh đệ ruột thịt cơ mà!



“Nhi thần……” Nhìn Thái Hậu lệ rơi đầy mặt, Hiên Viên Cẩm Mặc thở dài, vén lên y bào quỳ xuống dập đầu với hai người, “Nhi thần tuyệt đối sẽ không để danh dự hoàng thất tổn hại vì chuyện này, mong phụ hoàng, mẫu hậu tin tưởng nhi thần, nhi thần sẽ không rời khỏi Thiên nhi, cho dù phải bỏ đi đế vị, nhi thần cũng muốn ở bên cạnh Thiên nhi, thỉnh phụ hoàng, mẫu hậu…… thứ tội.”



Nói xong, Hiên Viên Cẩm Mặc đứng lên, nắm tay Phượng Ly Thiên, xoay người đi ra ngoài.



“Hức…… Đều tại ngươi…… sao ngươi lại chọc tới Phượng Thanh Tuyệt chứ…… Nếu bọn chúng không bị chia cách mấy năm, sẽ không trở thành như vậy……” Thượng Quan Nhan ngã ngồi xuống đất khó lớn, Thái thượng hoàng cũng đầy mặt u sầu.



Trở lại điện Bàn Long, Hiên Viên Cẩm Mặc mệt mỏi nằm lên giường, Phượng Ly Thiên nằm úp sấp trên ngực y, lau đi vết máu bên khóe miệng y, vận nội lực vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoa tan máu bầm, sau đó nghiêng qua mổ nhẹ một cái: “Mặc…… Cám ơn ngươi……”



Hiên Viên Cẩm Mặc cười cười, ôm lấy cái đầu xù lông trước ngực: “Nói bậy bạ gì đó, ngủ đi.”