Phượng Ly Thiên
Chương 83 : Quân đội mất tích
Ngày đăng: 13:43 18/04/20
Sáng sớm hôm sau, còn chưa chờ Thái thượng hoàng ra quyết định với chuyện tối qua, trên triều định lại truyền đến một tin tức kinh hoàng. Tướng quân Diêu Trường Thanh nửa tháng trước được Hoàng thượng phái đi tu sửa sông Huyền Lăng, thuận lợi đến được bảy quận phượng Bắc, dẫn dắt hai vạn quân Thanh doanh nhắm tới sông Huyền Lăng, giữa đường lại đột nhiên biến mất, đứt liên lạc với triều đình.
“Hai vạn đại quân sao có thể bỗng dưng biến mất?” Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi nghiêm trên long ỷ, mày đẹp hơi nhíu lại, trong đôi mắt thâm trầm đã dấy lên lửa giận.
“Hồi Hoàng Thượng,” Binh bộ Thượng Thư quỳ trước điện khó xử nói, “Diêu Trường Thanh dẫn theo Thanh doanh thẳng hướng sông Huyền Lăng, lúc đi ngang qua núi Thiên Hàn lại đột nhiên mất liên lạc với bên ngoài, thần đã phái người tìm kiếm nhưng lại không thu hoạch được gì, giống như……”
“Giống như cái gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc không kiên nhẫn nói.
“Giống như đột nhiên biến mất vậy.” Binh bộ Thượng Thư nói xong liền cúi đầu không dám nhìn người ngồi trên ngôi cao kia nữa.
“Hừ, không phải là Diêu Trường Thanh tự lập dong binh chiếm núi xưng vương rồi đó chứ?” Hổ Uy tướng quân nhanh mồm nhanh miệng nói.
“Thần đã từng nói cái tên Diêu Trường Thanh này không đáng tin rồi mà.” Phó tướng Thượng Quan Việt dưới trướng Hổ Uy tướng quân pha thêm vài phần chê cười mỉa mai. Thượng Quan Việt là đứa con thứ ba của Thừa tướng, cũng chính là tam cữu trên danh nghĩa của Hiên Viên Cẩm Mặc.
Vốn dĩ, phái binh trị thủy là chủ ý không tệ, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng có ý thử nghiệm, mượn việc này chậm rãi tiến hành cải cách những quy củ rập khuôn, chỉ là vừa bắt đầu đã gặp phải chuyện như vậy, thật khiến người ta tức giận. Trong triều, những người vốn phản đối chuyện này đã âm thầm mừng rỡ, Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn lướt qua quần thần, ánh mắt thâm trầm khó dò mang theo uy áp đế vương, mọi người lập tức nín thở không dám lên tiếng.
Ngự Thư phòng.
“Si Mị, có tin tức gì không?” Hiên Viên Cẩm Mặc buông bút son, nhìn người áo xám trước mặt.
“Hồi Hoàng Thượng, xung quanh núi Thiên Hàn vẫn chưa có động tĩnh gì khác thường, sơn đạo đại quân có thể đi qua chẳng thấy có manh mối gì, phần giữa núi lại bị tuyết đóng quanh năm, dù là ngày hè nòng bức cũng sẽ có bão tuyết, không thể có người sống. Mật thám theo bên cạnh Diêu Trường Thanh cũng đã mất liên lạc.” Si Mị đột nhiên quỳ xuống, “Si Mị thất trách, xin Hoàng Thượng trách phạt.”
“Lập tức phái người đi thăm dò.” Hiên Viên Cẩm Mặc mím môi, trầm mặc một lát mới nói, “Mặt khác, cẩn thận điều tra tình hình trước khi Diêu Trường Thanh xuất phát và những người hắn từng tiếp xúc.”
“Thiên nhi?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, dùng khóe mắt lén liếc nhìn cái tên đang nhàn nhã ngồi trên xà nhà, quả thực theo tình hình trước mắt, phía sau chuyện này không chừng còn cất giấu bí mật kinh thiên gì đó, dính dáng tới ân oán giang hồ, giao cho đại thần bình thường đi làm xác thực không ổn lắm, để Phượng Ly Thiên đi là thích hợp nhất, nhưng mà… “Nội lực của Thiên nhi chưa khôi phục, để hắn rời khỏi Hoàng cung sẽ rất nguy hiểm.”
“Cũng không phải bảo hắn dùng thân phận cung chủ Phượng Cung ra ngoài, hắn là Trấn Quốc thân vương, không phải Vương gia nhàn tản. Cho dù không có võ công cái thế cũng có thể huy động một nửa giang sơn, một người vô công vô lao như hắn lại chiếm vị trí nhất phẩm thân vương, ngươi xem đây là vì hắn đi được không?” Hiên Viên Ấp đối diện với Hiên Viên Cẩm Mặc thật lâu, cuối cùng mới thở dài một tiếng, phất tay áo mà đi.
Hiên Viên Cẩm Mặc rũ mi, lời này của phụ hoàng đích xác là cho thấy suy nghĩ của ông ấy và mẫu hậu, đó là muốn tách bọn họ ra, để bọn họ đều tự bình tĩnh một đoạn thời gian. Y nhếch môi cười khổ, việc này vốn không phải là xúc động nhất thời, sao có thể vì bị tách ra mà buông tay nhau?
Y lại cầm mật chiết về tin tức giang hồ lên xem. Lý do mà phụ hoàng đưa ra khiến người ta không thể bàn cãi, nhưng nghĩ đến việc vừa nhận rõ tâm ý của nhau chưa được bao lâu lại phải cách xa, y vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Ta cảm thấy chủ ý này không tệ, vừa lúc ta cũng chuẩn bị đến núi Thiên Hàn.” Phượng Ly Thiên từ trên xà nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, bên môi treo lên nụ cười nhạt thờ ơ.
Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi buông mật chiết trong tay, đi đến trước mặt hắn: “Xem ra Nghi trượng của ngươi đã ở đâu đó chờ ngươi rồi, như vậy vi huynh sẽ không kéo dài, ngày mai ngươi lập tức xuất phát đi.”
Phượng Ly Thiên nhướn mày: “Thần đệ tuân chỉ.”
Hiên Viên Cẩm Mặc hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Phượng Ly Thiên mím môi cười trộm, nhìn cũng không nhìn đã vươn tay ra, ôm lấy cái tên không được tự nhiên nào đó: “Nhưng mà thần đệ muốn mang theo một thứ trong cung mới an tâm rời đi.”
“Cái gì?”
“Tắm rửa xong mới cho ngươi biết.”