Phượng Ly Thiên

Chương 84 : Chiếc nhẫn

Ngày đăng: 13:43 18/04/20


Hiên Viên Cẩm Mặc tựa trên bờ hồ nước nóng, Phượng Ly Thiên xáp tới xum xoe chà lưng cho y, y cũng không màng tới, chỉ lẳng lặng trầm tư.



“Thiên nhi, ngươi thật sự muốn đến núi Thiên Hàn sao?” Âm thanh trầm thấp du dương như trêu chọc trái tim của Phượng Ly Thiên, khiến hắn nhịn không được cúi đầu, cắn lên cần cổ mảnh khảnh trước mắt.



“Không phải vừa rồi ngươi đã xem mật chiết rồi sao? Ta vốn cũng phải đến đó một chuyến.” Vừa lòng liếm liếm dấu răng mình vừa ấn xuống, bên phương Bắc vốn không có nhiều phân bộ Phượng Cung, nhưng gần đây lại bị một thế lực bất minh tẩy trừ, thương vong nghiêm trọng, hơn nữa cả Lam Cẩn cũng bị thương, phải đình trệ tại bảy quận phương Bắc.



Hiên Viên Cẩm Mặc hừ lạnh một tiếng, đẩy cái tên đang dính trên người mình ra, nhấc chân rời khỏi hồ nước.



“Hoàng Thượng, Hộ bộ Thượng thư cầu kiến.”



Phượng Ly Thiên bơi lội trong hồ nước mênh mông ở điện Bàn Long, nghe Hộ bộ Thượng thư ở bên ngoài nói cái gì mà phiên bang ghé thăm, ngày mai vào kinh. Phiên bang hẳn là đang chỉ Hung Nô ở biên cảnh Tây Bắc, bởi vì tân hoàng đăng cơ ngay tiết đầu xuân, đó là lúc phương Bắc bị đại tuyết phong sơn, cho nên sứ thần đưa hạ lễ mới chậm chạp chưa tới. Chẳng qua như vầy có hơi trễ quá rồi nhỉ? Giờ đã là đầu hạ. Hơn nữa hiện giờ trong triều vừa mới xảy ra chuyện, đám người này sẽ càng khiến người ta nhức đầu, nhìn thế nào cũng thấy có một mùi âm mưu phảng phất đâu đây.



Phượng Ly Thiên rời khỏi hồ nước, tùy ý khoác một lớp quần áo rồi đi ra ngoài. Hộ bộ Thượng thư đã lui xuống, Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi trên nhuyễn tháp, tay nhẹ nhàng vuốt ve con mèo đang ngủ khò khò bên cạnh, đôi mắt như thủy tinh đen trầm tĩnh như nước, nhìn không ra y đang suy nghĩ gì. Nhìn thấy Phượng Ly Thiên đi ra, y ngoắc ngoắc tay gọi hắn lại, kẻ nào đó lập tức hớn hở chạy tới, đẩy cục lông trong tay Hiên Viên Cẩm Mặc ra, tự mình thế vào vị trí kia.



“Nói đi, ngươi muốn mang theo cái gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn hắn, ẩn ẩn biết được Phượng Ly Thiên đang có chủ ý gì, nhưng hiện giờ trong triều đang có một đống chuyện, Hung Nô lại tới thăm, hẳn là không thể cùng hắn ra ngoài.



Trong mắt Phượng Ly Thiên lại bắt đầu lưu chuyển kim quang, che khuất cảm xúc dao động trong mắt: “Ngươi có còn nhớ chiếc nhẫn ta đưa cho ngươi lúc trước không.”



Hiên Viên Cẩm Mặc hơi sửng sốt, đứng dậy đi đến long sàng, giấu đi thất vọng trong phút chốc. Xem ra là mình lo lắng nhiều, hắn vốn dĩ không hề quan tâm đến việc phải xa nhau sao? Y mở ngăn bí mật trên giường, lấy ra một cái hộp gấm, mở ra, bên trong có vài viên đá lấp lánh, một con rối bằng gỗ, một chiếc nhẫn huyết ngọc và một tờ giấy Tuyên Thành dùng để viết chữ đã ố vàng. Phượng Ly Thiên tò mò đoạt lấy tờ giấy kia, phía trên có một chữ “Mặc” viết xiêu xiêu vẹo vẹo, đây là chữ đầu tiên mà năm xưa Hiên Viên Cẩm Thiên biết viết.




Phượng Ly Thiên nghiêng đầu qua, hôn lên lòng bàn tay ấm áp của người nọ: “Ta không sao, chỉ là đã lâu không dùng đến nội lực nên có chút không quen.”



“Chủ nhân, không đuổi kịp.” Ám vệ dùng âm thanh không cảm xúc hồi báo.



“Ta biết rồi.” Phượng Ly Thiên khoát tay, việc này cũng nằm trong dự kiến của hắn, võ công người nọ ngang bằng với hắn, nếu không phải hắn chiếm được tiên cơ, ai thắng ai thua còn chưa biết được, ám vệ không đuổi kịp mới là bình thường, “Đêm nay là ai trực?”



“Hồi chủ nhân, là Ám Lục.”



“Đi xung quanh tìm Ám Lục đi.” Phượng Ly Thiên mím môi, chỉ sợ Ám Lục là lành ít dữ nhiều.



“Thiên nhi, võ công người nọ rất cao sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi xuống bên cạnh Phượng Ly Thiên, ôm hắn vào trong lòng.



Phượng Ly Thiên thuận thế dựa qua: “Trên cả Cực Hàn song tuyệt.”



Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, Cực Hàn song tuyệt ở trên giang hồ đã là khó có địch thủ, nay thích khách lợi hại như vậy có thể dễ dàng trà trộn vào Hoàng cung, rốt cuộc là ai mà có thể mua chuộc được tuyệt thế cao thủ như vậy?



Phượng Ly Thiên mở bàn tay ra, rồi lại nắm chặt lại, một chưởng vừa rồi hàn khí bức người, có thể đối kháng cùng lưu hỏa, rõ ràng chính là, Hàn Băng chưởng!