Phượng Ly Thiên
Chương 86 : Kết minh
Ngày đăng: 13:43 18/04/20
Phượng Ly Thiên lắc lắc chén rượu trong tay, lẳng lặng nghe A Mỗ Hãn tự thuật. Để mặc hắn dùng tiếng Hán sức sẹo luyên thuyên lòng vòng nửa ngày, bản thân tự lược ra những điều cần thiết, phác họa một tình hình đại khái.
Hung Nô trải qua sự thống trị của mấy đời Khả Hãn, chính quyền hiện tại đã tương đối được củng cố, chẳng qua bởi vì trận nạn tuyết vừa rồi, trong nhóm quý tộc sinh ra lập trường khác nhau, một phe chủ trương tìm kiếm viện trợ, một phe chủ trương lấy chiến dưỡng quốc. Khả Hãn không muốn chiến tranh, nhưng Trát Úc lại đứng ở phe chủ chiến, cho nên……
Phượng Ly Thiên nhếch môi cười lạnh: “Ngươi nói với bổn vương những thứ đó là vì muốn nhắc nhở bổn vương phải đề phòng tên cá chiên kia sao?” Tuy A Mỗ Hãn trông có vẻ thành thật, nhưng Phượng Ly Thiên cũng không cho rằng hắn là tên ngốc, vô duyên vô cớ lại nói những chuyện cơ mật như vậy với một kẻ tính ra là Trấn Quốc vương gia của địch quốc, hoặc là có chuyện muốn cầu hắn, hoặc là muốn lợi dụng hắn trong cuộc nội đấu của đoàn sứ thần.
“Ta là một thương nhân, ta biết rõ nếu muốn có được lợi ích thì phải chịu trả giá, ta không chấp nhận chiến tranh, bởi vì chỉ dựa vào những thứ cướp được từ chiến tranh thì không thể giúp tộc nhân ta vượt qua cửa ải khó khăn.” A Mỗ Hãn nói xong liền lấy từ trong túi da đeo bên hông ra hơn mười viên đá quý phát ra ánh sáng năm màu rực rỡ, đặt xuống trước mặt Phượng Ly Thiên, “Vương gia thấy chất lượng của những viên đá quý này thế nào?”
Phượng Ly Thiên không đưa tay nhận, chỉ nhìn thoáng qua đá quý trên bàn, cơ bản thì đây là những nguyên thạch có vài màu như lam, đỏ, tím, trắng, chưa được sức người mài dũa, gồ ghề không tinh xảo, có vài chỗ dính bẩn, nhưng những thứ đó không làm ảnh hướng đến ánh sáng của viên đá, đây gọi là điêu sức của thiên nhiên, tất cả những viên đá quý kia đều là thượng phẩm.
Nhìn ánh mắt cười như không cười xinh đẹp của Phượng vương, A Mỗ Hãn lại cảm thấy ngồi đối diện mình chính là một con hồ ly ngàn năm, mồ hôi lạnh bất giác chảy ròng: “Những thứ này đào được trong cảnh nội của nước ta, khu mỏ đó thuộc về Khả Hãn, cho nên ta muốn thông qua việc bán đá quý và binh khí để đổi tiền.”
Phượng Ly Thiên sáng tỏ nhếch môi: “Tự lực cánh sinh tất nhiên là ý rất tốt, nhưng mà Phó sứ đại nhân định bán những thứ đó cho ai?”
A Mỗ Hãn ngẩn người: “Tất nhiên là bán cho triều đình, các người mua chúng thì có thể tránh được chiến tranh, hơn nữa các người cũng không chịu thiệt.”
“Hừ!” Phượng Ly Thiên đặt mạnh chén rượu lên bàn, “Ngươi đang uy hiếp bổn vương sao?”
“Ám Thất, đi quan sát mỹ nhân dị tộc kia, tìm cơ hội khiến nàng biến mất.”
“Tuân lệnh.”
Phượng Ly Thiên nhấc chân đi vào trong điện, ôm lấy người trên nhuyễn tháp cùng nhau nằm lên giường.
“Đi đâu vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc đã mệt mỏi cả ngày, giờ phút này sớm đã có chút không chống đỡ nổi, y gối đầu lên cánh tay rắn chắc của Phượng Ly Thiên, ngửi thấy hương ngô đồng thơm mát trên người hắn, an tâm thả lỏng.
“Để xem…… Đi cấu kết sứ thần phiên bang, chuẩn bị mưu phản đó.” Phượng Ly Thiên phất tay tắt nến, ôm người trong lòng, ngón tay mang theo chân khí chậm rãi mơn trớn trên lưng Hiên Viên Cẩm Mặc, giúp y giảm bớt mệt mỏi do thức khuya mang đến.
“Ừ……” Hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, Hiên Viên Cẩm Mặc đã thoải mái thiếp đi.
Trên sử sách không phải nói là Vương gia thì đều đi cấu kết phiên bang mưu quyền soán vị sao? Hoàng Thượng nghe được tin tức đó không phải nên tức giận, sau đó không cần xem xét gì đã nhốt Vương gia trung thành và tận tâm vào thiên lao sao? Mặc, ngươi tuyệt không lo lắng? Phượng Ly Thiên cúi đầu nhìn người đã ngủ say, bĩu môi, hôn nhẹ một cái lên tóc y. Chắc là mấy chuyện như vậy, không thể xảy ra trên người Vương gia như hắn rồi.
Trước khi ngủ, Phượng Ly Thiên bất đắc dĩ nghĩ.