Phượng Ly Thiên
Chương 87 : Sóng ngầm khởi động
Ngày đăng: 13:43 18/04/20
Thượng Quan Tư Di ảm đạm ngồi dưới ánh đèn, tâm loạn như ma. Nam nhân kia, vị thiên tử giống như thần thánh kia, từ đầu chí cuối đều không hề liếc nhìn nàng một lần, ngay cả tuyệt sắc mỹ nhân của dị quốc cũng không được một cái ngoảnh đầu nhìn lại, toàn bộ ánh mắt ấy đều đã bị người mặc hoa phục thân vương nguyệt sắc kia hấp dẫn.
Người khác có thể sẽ bị câu nói dối “Huuynh đệ thân thiết” kia lừa gạt, nhưng vào hội săn mùa thu năm ngoái, người chính mắt nhìn thấy tư thế ái muội của hai người – Thượng Quan Tư Di tuyệt đối sẽ không tin.
Nàng ném mạnh mũ phượng trên đầu xuống đất, đúng là nực cười, trước khi thành hôn nàng đã biết mình sẽ phải tranh sủng cùng tam thiên giai lệ, nàng có tự tin rằng có thể giữ được một vị trí trong lòng Hoàng Thượng, nhưng hôm nay, sự tự tin đó đã trở thành một trò cười, bởi vì tình địch của nàng không phải là tứ phi cửu tần thất thập nhị mỹ nhân, mà là tiểu thúc tử (em trai của chồng) của nàng – là Trấn Quốc thân vương, người có địa vị cao hơn cả Hoàng hậu!
“Xèo” Một con thiêu thân bay vào ngọn nến bập bùng, sau khi đôi cánh bị cháy trụi thì rơi xuống bàn, Thượng Quan Tư Di rút trâm vàng trên đầu xuống, “rắc” một tiếng, thân trâm xuyên qua nó đâm thủng mặt bàn.
“Hoàng thúc.” Đại hoàng tử Hiên Viên Bình An đang ở trong sân luyện quyền pháp cơ bản, nhìn thấy Phượng Ly Thiên đi tới thì vui vẻ chạy qua.
Phượng Ly Thiên vươn tay, bế bé con nho nhỏ lên ước chừng cân nặng: “Ừm, lớn hơn chút rồi.” Nhìn gương mặt như phiên bản thu nhỏ của Hiên Viên Cẩm Mặc, hắn liền nhịn không được đưa tay, chọt chọt hai má trắng nõn phì ra chút thịt của nó.
Hiên Viên Bình An ngoan ngoãn để mặc cho hoàng thúc chà đạp mặt mình, sau khi được hoàng thúc cứu ở Ngự Hoa viên lần trước, nó lại được hoàng thúc đưa đến An Bình cung, giao cho Hoàng tổ mẫu, còn tìm một vị tiên sinh thần bí đến dạy võ cho nó. Người này đã vươn tay giúp đỡ nó trong thời điểm cuộc sống của nó u ám nhất, ở trong lòng bé con nho nhỏ ấy, nam nhân tựa như thiên thần này đã biến thành người thân thiết nhất với nó.
Đương nhiên người được gọi là tiên sinh thần bí, chính là Ám Bát trầm mặc ít lời lại giỏi vì dẫn đường.
“Lại đến đây làm gì?” Thái thượng hoàng Hiên Viên Ấp âm trầm đi tới.
“Hoàng Thượng!” Cung nữ thái giám xung quanh đột nhiên quỳ xuống, Hiên Viên Cẩm Mặc đúng lúc đi tới, không để đứa nhỏ tiến xa vấn đề thêm nữa.
“Tham kiến phụ hoàng.” Đại hoàng tử cuống quít quỳ xuống hành lễ, sợ hãi cúi đầu, đối với uy nghiêm của phụ hoàng, mỗi một hoàng tử đều là sùng kính mà e ngại, ngoại lệ như Hiên Viên Cẩm Thiên quả thật không nhiều lắm.
“Đứng lên đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi xuống bên cạnh Phượng Ly Thiên, “Nhìn thấy hoàng huynh sao lại không hành lễ?”
Phượng Ly Thiên cười cười, nói với Hiên Viên Bình An đang rụt rè đứng bên cạnh: “Tiểu Bình An, đi hái đóa mẫu đơn trắng kia đến đây đi.” Đợi đứa nhỏ xoay người đi, hắn liền nhanh chóng hôn một cái lên mặt Hiên Viên Cẩm Mặc, cắn cắn vành tai đáng yêu của y, nhẹ giọng nói: “Thần đệ tham kiến hoàng huynh.”
“Hoàng thúc, mẫu đơn đây.” Hiên Viên Cẩm Mặc đang muốn đẩy hắn ra, đứa nhỏ đi hái hoa đã quay trở lại, Phượng Ly Thiên mỉm cười nhận lấy, mở cánh hoa ra đưa cho người bên cạnh.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn đóa mẫu đơn kia, lại thấy trên tâm hoa có ghim một tờ giấy nhỏ, mở ra xem, trên đó là tin tức truyền đến từ Phượng Cung, có tin đồn là cung chủ Phượng Cung hiện thân ở gần núi Thiên Hàn, giết chưởng môn của ba môn phái nhỏ.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày: “Kẻ sau màn kia hình như có thù oán với ngươi.”
Phượng Ly Thiên đốt trụi tờ giấy trong tay: “Ngày mai chúng ta lập tức khởi hành.” Hắn cũng không quan tâm phải kết thù kết oán với mấy môn phái giả nhân giả nghĩa này, nhưng hắn không thích chịu tiếng xấu thay người khác.
Ngày kế, Hoàng Thượng cùng Hoàng thái hậu đến Thái Miếu cầu phúc, Thái thượng hoàng tạm trông coi triều chính, Phượng vương phụng mệnh đến bảy quận phương Bắc điều tra chuyện Thanh doanh mất tích, mà không có Hoàng đế ở đây, sứ thần Hung Nô cũng không tiện ở lại trong kinh nữa, bọn họ mang theo đáp lễ Hoàng đế ban tặng ảo não rời khỏi kinh thành.