Phương Nam Có Cây Cao

Chương 1 : Người đàn ông dối trá

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Nam Kiều cúi đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trái: 17 giờ 43 phút 24 giây.



Đã qua giờ hẹn giữa Thường Kiếm Hùng và cô 3 phút 24 giây.



Nhưng Thường Kiếm Hùng vẫn chưa xuất hiện. Điều này khiến Nam Kiều nhíu mi.



Từ khi Nam Kiều mười sáu tuổi đã qua Đức du học, cô và Thường Kiếm Hùng cũng chẳng mấy gặp nhau. Tính đến hiện tại, cũng đã mười năm có dư rồi.



Thời gian trước, Thường Kiếm Hùng có gửi tới cô một email, nói với cô rằng anh đã kết thúc thời hạn năm năm nghĩa vụ ở Tây Tạng, sau đã đổi sang công tác tại công ty vận chuyển vũ trang của bố cô rồi.



Nam Kiều không thích giao tiếp lắm, thậm chí phải nói là chán ghét. Dẫu cho có đơn phương gặp, đối với cô mà nói cũng là một áp lực lớn.



Cũng may, Thường Kiếm Hùng cũng không tính là người ngoài. Anh đến Bắc Kinh hẹn gặp cô, cô cũng không từ chối.



Cái nơi Thế Mậu Thiên Giai này là do Thường Kiếm Hùng chọn, Nam Kiều ở Bắc Kinh đã ba năm nhưng lại chưa từng đến những khu CBD như này, mặc dù chồng sắp cưới của cô là Chu Nhiên công tác ngay tại tòa cao ốc thương mại trong nước.



*CBD (Centre Business District): Khu trung tâm thương mại dịch vụ



Lúc này, bốn phía mênh mang mờ mịt, sắc trời u ám, trời nổi gió, từng hạt tuyết rơi xuống mặt đất khô ráo, rơi cả vào trong cổ áo cô. Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn cài cổ áo bông lại.



Nam Kiều liếc nhìn di động, bắt đầu hối hận vì đã không lưu số của Thường Kiếm Hùng.



Sắp đến đêm giáng sinh, người đến Thế Mậu Thiên Giai càng nhiều hơn.



Bên cạnh vang lên một giọng nói trong trẻo: “Mẹ ơi, mẹ xem chị gái kia kìa, vẫn còn dùng Nokia!”



Nam Kiều: “…”



Cô không biết nên vui vì đứa trẻ kia gọi cô là chị gái, hay là nên buồn vì dùng di động lỗi thời.



Người mẹ trẻ vỗ vỗ quở trách đứa trẻ, hướng ánh mắt áy náy về phía Nam Kiều.



Đúng vậy, vào cái thời kỳ dùng toàn điện thoại cảm ứng như này, mà cô vẫn còn dùng Nokia 3120 thì đúng là kỳ dị.



Thế nhưng, nếu như có người chú ý đến chiếc đồng hồ trên cổ tay trái của cô, tất sẽ biết cô gái trẻ trung cao gầy này, không những không lỗi mốt mà ngược lại còn đeo chiếc đồng hồ có kỹ thuật khoa học tối tân nhất của Geek.



Nam Kiều theo thói quen ấn cho điện thoại sáng lên, màn hình trống trơn, không có bất kỳ tin nhắn gì từ Chu Nhiên.



Đêm Giáng Sinh này, Chu Nhiên nói với cô anh phải tăng ca.


Chu Nhiên lúc này mới kịp phản ứng, đẩy cô gái kia ra một chút, dùng tay đè microphone hòng che đi tiếng người huyên náo, giọng nói bắt đầu trở nên dịu dàng.



“Tiểu Kiều, anh đang dùng cơm với đồng nghiệp ở ngoài, em đã ăn cơm chưa?”



“Ăn rồi”. Nam Kiều lạnh lùng nhìn Chu Nhiên từ xa, nhàn nhạt nói.



“Ừm”.



Chu Nhiên ừm một tiếng, Nam Kiều ở phía xa xa, vẫn có thể lờ mờ thấy được nụ cười trên mặt anh. Cô gái kia bĩu môi, sốt ruột kéo kéo áo anh ta, liền bị Chu Nhiên giơ một ngón tay lên môi, ý bảo cô ta yên lặng một chút. Cô gái không vui, vươn bàn tay lạnh như băng cài nút cổ áo của anh lại.



Chu Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng, lạnh đến mức “A” lên một tiếng.



“Anh sao thế?”, Nam Kiều hỏi.



“…Không có gì, vừa rồi có một đồng nghiệp đùa anh, lon Coca hơi lạnh chút”, anh ta dịu dàng cười nói, “Bọn anh tí nữa còn phải về công ty tăng ca, tối nay sẽ về hơi khuya. Em cũng đừng ở công ty quá lâu, trời đang đổ tuyết, lạnh lắm”.



“Ừm”, Nam Kiều nói. Ngừng một chút, lại lần nữa gọi tên anh ta: “Chu Nhiên”.



“Ừ?”



“Chia tay đi”.



“…”



Chu Nhiên bị dọa cho sợ hãi, lấy điện thoại xuống nhìn qua một lượt, xác định Nam Kiều không hề tắt máy, mới áp lại bên tai, luống cuống nói: “Tiểu Kiều, em nói gì thế?”



“Chia tay”, Nam Kiều đơn giản rõ ràng nói lại lần nữa.



“A!”, Chu Nhiên đau khổ thở dốc, “Em đùa gì vậy?”. Thần sắc ngưng trọng, cô gái kia không nhịn được nữa, bĩu môi, giậm chân, nhưng anh ta vẫn không để ý, liền tức giận vùng tay phải ra, bị Chu Nhiên nắm cổ tay kéo lại, áp đầu cô ta vào trong ngực vỗ về, cô gái lúc này mới ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng anh ta, không động đậy nữa.



Chu Nhiên vẫn cho rằng cô nói đùa: “Tiểu Kiều, em không phải là Tiểu Kiều đúng không?”. Anh ta cố làm ra vẻ ung dung cười nói, “Có phải là Âu Dương Khởi không? Lại lấy điện thoại của Tiểu Kiều chơi chứ gì?”



Gió thồi vù vù, một mảnh lạnh lẽo, một mảnh tưng bừng nhộn nhịp, tiếng người rôm rả.



Chu Nhiên dường như đã nghe được gì qua điện thoại, đẩy cô gái ra khỏi ngực, nhìn xung quanh bốn phía, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Kiều, em đang ở đâu?”



“Anh đẩy nhẹ thôi”.



Nam Kiều lạnh lùng nói.