Phương Nam Có Cây Cao
Chương 2 : Người đàn ông đạo đức giả
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Bắc Kinh tuyết rơi rất mau, dẫu có rơi xuống cũng chưa vội tan. Tuyết ở đây không như tuyết kiều diễm dai dẳng ở phương Nam, cũng không khô ráo to cứng như cát vàng ở Tây Vực. Tuyết cũ trên mặt đất đã gom lại thành một tầng.
Ánh đèn led rực rỡ, biến Thế Mậu Thiên Gia thành một sân khấu lớn. Mà sự yên tĩnh đằng sau sân khấu ấy, là sự tiêu điều cách xa phồn hoa.
Chu Nhiên đứng tại một pho tượng đá một vị thần Hy Lạp, sắc mặt tái nhợt. Cô gái có chút không tự nhiên, muốn bỏ đi, cái loại ra oai không cam lòng này dần biến thành ác ý, thế là không gần không xa đi sát Chu Nhiên.
Cô ta tên Hạ Tinh, năm nay mới vừa tốt nghiệp, lấy được một trong hai đề nghị của ngân hàng đầu tư quốc tế chỗ Chu Nhiên làm việc. Có thể bước vào được công ty tượng trưng cho địa vị và giàu có này, hiển nhiên là đều được chọn lựa kỹ càng từ những sinh viên trẻ tuổi có khát vọng cháy bỏng.
Huống hồ, cô ta vẻ ngoài còn xinh đẹp đến thế, có lý nào lại không đi chinh phục những gì mình muốn, bao gồm cả đàn ông? Rời khỏi ghế nhà trường, cô ta đã không thể nào đợi hơn được nữa.
Cô ta vừa được phân đến đơn vị công tác do Chu Nhiên chủ quản. Chu Nhiên có khí chất ngôi sao trời cho, khi trưởng thành trở nên anh tuấn lỗi lạc, phong cách ăn mặc cũng rất theo trào lưu. Các nữ nhân viên động xuân tâm vô số, có người nói chỉ cần anh ta ra tay, không lo không tóm được mối.
Nhưng Hạ Tinh vừa đến, đã bị tiền bối cùng trường âm thầm nhắc nhở, nói rằng Chu Nhiên là một VIP, không thể nào dây vào được. Cô dĩ nhiên tò mò. Hỏi lại lần nữa, liền biết Chu Nhiên trẻ tuổi mà có thể ngồi lên chiếc ghế VP (phó tổng giám đốc), là vì đều dựa cả vào gia đình, gia thế của bạn gái cũng không tệ, nhưng cũng không ai biết rõ nội tình.
Điều này đã kích thích khát vọng chinh phục của cô. Cô để ý rằng Chu Nhiên chưa bao giờ nhắc đến bạn gái mình, lúc đi công tác còn chơi đùa ở bên ngoài không phải ít. Cô bèn đoán định giữa Chu Nhiên và bạn gái có thể thừa nước đục thả câu được.
Cô đã thành công.
Chu Nhiên là một người bạn trai có thể thỏa mãn tất cả mọi hư vinh của phụ nữ. Cô hưởng thụ mọi chăm sóc dịu dàng của Chu Nhiên, thậm chí còn sinh ra một loại ảo tưởng muốn giữ lấy làm của riêng, lúc này thấy mấy chữ “bạn gái” xuất hiện trên điện thoại di động của Chu Nhiên, cô mới từ trong mộng ảo thoát ra ngoài.
Nhưng Hạ Tinh trong lòng vẫn khinh thường người phụ nữ này. Dẫu có thể nào, cô mới là người chiến thắng trong trận chiến tình cảm này, người phụ nữ kia gia thế dẫu tốt thì thế nào? Phụ nữ có gia thế tốt là một chuyện, xinh đẹp lại là chuyện khác, huống hồ người phụ nữ đó còn lớn tuổi hơn cô.
Cái gọi là chiến tranh giữa phụ nữ, chẳng phải là so về nhan sắc và sự cưng chiều của đàn ông sao?
Nhưng khi cô thấy được người phụ nữ kia đi từ bóng tối ở chỗ có tòa nhà cao lớn kia ra, bỗng nhiên cô cảm giác được tất cả dường như đều ở trong dự liệu của mình, rồi lại tất cả lại ở ngoài dự liệu của mình.
Nam Kiều mặc một chiếc áo bông lớn màu xanh quân đội, không hề có bất kỳ hoa văn và trang sức nào, cũng không có nút buộc, bên trong là lớp vải nhung màu vàng nhạt, và chiếc áo sơ mi màu trắng. Đôi chân thẳng thon dài tiêu chuẩn.
Cô có tướng mạo điển hình của người phương Nam, hàng mi dài, mắt đen, tóc đen da trắng, mang một vẻ đẹp lãnh đạm.
Nhưng trên người cô lại mang một khí chất khác lạ, tựa như lạnh lùng, nhưng khi bị cô nhìn chăm chú, sẽ cảm giác rõ ràng một sự nóng rẫy đến bức người.
Hạ Tinh nhìn chằm chằm vào Nam Kiều, chắc chắn rằng sự lạnh lùng trên người Nam Kiều, tịnh không phải là thật sự lạnh lùng, mà là không thèm quan tâm. Ngay khi ánh mắt Nam Kiều rời khỏi người cô, cô dường như có thể cảm nhận được, Nam Kiều đã quên mất cô rồi.
“Nam Kiều! Cô sao có thể tàn nhẫn như thế!”. Chu Nhiên rốt cuộc mất kiểm soát mà gào lên. “Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Có thằng đàn ông nào mà không chơi đùa vài ba đứa đàn bà? Muốn tìm một thằng đàn ông thanh sạch sao, cô nằm mơ đi!”
Gương mặt tuấn tú của anh ta trở nên hung tợn: “Nam Kiều, cô biết tôi ghét nhất cái gì ở cô không? Ghét nhất chính là cái ngạo khí tự cao tự đại đó của cô! Vĩnh viễn chỉ có tôi cúi đầu, tôi thỏa hiệp, tôi khép nép, coi cô như công chúa. Cô đừng quên, đó là dựa vào mặt mũi của bố cô! Loại tính cách này của cô, cô cho rằng sẽ có thằng nào thèm thích cô sao? Tôi tốt xấu gì cũng đã làm bạn trai cô lâu như vậy, tôi tốt bụng khuyên cô, đừng quá xem trọng mình, chẳng phải vì cứu chị cô nên cô mới được sinh ra đó sao? Cô trong cái nhà này, căn bản chỉ là một kẻ dư thừa!”
Anh ta tức giận nói, quay đầu rời đi, trước khi đi còn không quên hung hãn bổ thêm một đao:
“Nam Kiều! Cô chờ chết với cái công ty nát kia đi!”
Người tụ tập càng ngày càng nhiều. Bầu trời đủ mọi sắc màu biến hóa không thôi, đã có đoàn thể giáo hội tổ chức phát táo, hát thánh ca.
Nam Kiều lúc này mới cảm giác được cảm giác lạnh đến thấu xương thấu tim. Thường Kiếm Hùng bước tới, giúp cô khép chặt áo lông, cài thật chặt nút.
“Tôi tự làm”, cô thẫn thờ nói.
Rõ ràng người phản bội không phải cô, nhưng hóa ra cô lại là người đại gian đại ác, phải gánh chịu mọi lời cay nghiệt.
Nam Kiều quay đầu nhìn bầu trời Thế Mậu Thiên Giai, bên trên đã bắt đầu chạy ra các dòng tin ngọt ngào cảm động lòng người.
“Yêu em một đời. Ninh”.
“Em vĩnh viễn là cô bé ngốc của anh”
“Mãi đến sơn cùng thủy tận, suốt đời cùng em bên nhau. Gửi đến Qủa Cam anh yêu nhất”.
Tất cả mọi lời hứa hẹn tương lai của tình yêu, thế nhưng lại không có gì là vĩnh viễn.
Nam Kiều mở điện thoại Nokia, mở ra danh bạ, chỉ có một cái tên Chu Nhiên lẻ loi nằm nơi đó. Cô tỉ mỉ nhớ lại bảy năm từ khi quen biết đến nay, những kỹ niệm xảy ra giữa hai người, thật mờ nhạt làm sao.
Cô buông tay, điện thoại di động rớt xuống dòng nước đập vào viên gạch.
[1] UAV (Unmanned Aerial Vehicle): máy bay không người lái