Phương Nam Có Cây Cao

Chương 3 : Người đàn ông trong gara

Ngày đăng: 09:15 18/04/20






Sau hôm chia tay đêm giáng sinh, Nam Kiều cũng không quay về nhà của Chu Nhiên. Cô bạn tốt Âu Dương Khởi cười nhạo cô là “cắt đứt đoạn tuyệt” mới là cảnh giới cao nhất, mấy cái vật tùy thân đó cũng chỉ đành xem như không quan trọng. Đừng nói là túi xách đắt tiền, bộ mỹ phẩm trang điểm cao cấp, toàn những thứ có giá thành không hề rẻ. Nam Kiều cũng biết một số món đồ cô trân quý đã để ở đó, giờ cũng không thể nào cầm về được nữa.



Nam Kiều không có bạn bè để giãi bày, chỉ có mỗi một mình Âu Dương Khởi. Cả hai đều là người tỉnh H miền Nam, về sau bố Nam Kiều bị điều động công tác đến phương Bắc, sau đó cô xuất ngoại du học. Âu Dương Khởi thi đậu đại học Bắc Kinh ngành sinh học. Tốt nghiệp thạc sĩ xong, liền mở một bệnh viện thú y ở Triều Dương.



Chiều hôm nay, Nam Kiều đến bệnh viện thú y của Âu Dương Khởi, Âu Dương Khởi vừa mới làm xong một ca phẫu thuật, đang rửa tay thay quần áo. Nam Kiều nhìn thấy hai nam người trước người sau ôm chó bước ra, đều đeo kính râm, đằng sau là một người đàn ông trẻ tuổi đang giúp người phía trước quàng lại khăn cổ, rất nhanh đã che khuất đi phân nửa khuôn mặt. Người đằng trước chẳng ngó ngàng gì trực tiếp rời khỏi cửa, người kia nhìn thấy Nam Kiều lịch sự hướng cô gật đầu, lộ ra một nụ cười ấm áp.



Âu Dương Khởi lau tay đi ra “Ít khách thật”. Bím tóc đuôi sam, lông mày sắc bén, là một cô gái cực có nhuệ khí.



Nam Kiều dường như đang suy nghĩ gì đó: “Người vừa rồi trông quen quen”.



Âu Dương Khởi rũ mắt, tỏ vẻ nhăn nhó: “Nam Kiều, bệnh của cậu đã đến hồi nguy kịch rồi. Đó là nam minh tinh nổi tiếng ở tuyến đầu, ảnh đế Lư Châu mới đấy, khắp sân bay, trung tâm thương mại, rạp chiếu phim, tàu điện ngầm, trạm xe buýt, báo chí tạp chí, đến đèn led ngoài trời, khắp nơi đều là anh ấy cả. Tớ vừa mới nói, anh ta tên gì ấy nhỉ?”



Nam Kiều: “…”



Nam Kiều thật sự không nhớ rõ.



Người ta đều nói, trí nhớ của cá vàng chỉ có bảy giây.



Đại não Nam Kiều hình như cũng được cấu tạo kỳ lạ như vậy. Khi cô không cách nào liên tưởng được tên của một việc hay một vật nào với một chuyện hợp lý nào đó, cô sẽ không thể nào nhớ rõ được tên của chuyện này là gì.



Thật đáng buồn thay khi cô đối với con người cũng có trở ngại này.



Giống như Âu Dương Khởi cùng cô lớn lên từ nhỏ, cái tên này tự nhiên sẽ in sâu vào trong đầu mãi không quên, nhưng đối với một người xa lạ, nhớ tên người đó quả thật là điểm yếu của cô.



Cho nên thành tích các môn xã hội của cô vô cùng thê thảm, nhất là môn lịch sử, cô thật sự không thể nào nhớ được nhiều tên người nổi tiếng, cũng như địa danh hay sự kiện lịch sử.



Đối với bạn cùng lớp cũng vậy, nếu có biệt hiệu thì cô còn có thể nhớ được, còn nếu không, cô cũng chỉ có thể nhớ được mang máng mặt mũi, gặp lại vẫn miễn cưỡng có thể nhận ra. Bạn bè của cô rất ít, cũng bởi vì trình độ “cao siêu” như vậy của cô, đối với nhiều người, ấn tượng ban đầu của cô với họ chính là lạnh lùng, thờ ơ, khó thể nào giao lưu.



Hồi Chu Nhiên theo đuổi cô, có tặng cô một chiếc điện thoại di động, trên màn hình hiện lên thật to tên của anh ta. Chẳng qua là chiếc điện thoại đó đã bị vứt đi, về sau cũng không mua lại nữa.



Âu Dương Khởi rót cho cô một ly nước: “Này, uống hớp nước đi, bình tĩnh nào”.




Nam Kiều khẽ thở phào một hơi. Âu Dương Khởi từng nói với cô về môn hành vi động vật rằng, nhìn thấy thú dữ thì không nên bỏ chạy, nhất là với động vật họ mèo, chúng nó nhạy cảm nhất với chuyển động của vật thế, cậu càng chạy, nó càng bổ nhào tới cậu.



Nam Kiều đứng ở phía xa xa, giơ tấm danh thiếp, hỏi Lưu Thanh Sơn: “Đi Lucid Dream như thế nào?”



Lưu Thanh Sơn vẫn chưa bước ra khỏi cơn mộng bị đánh kia, ngơ ngác hỏi: “Cái gì Lu… cơ?”



Nam Kiều há miệng, đổi sang cách nói khác: “Thanh Tỉnh Mộng Cảnh”.



Người phụ nữ vén mái tóc dài nhếch nhác, chỉ về phía hình tam giác penrose trên bức tường phía xa xa: “Đi theo ký hiệu kia, có một thang máy dẫn đến tầng mười sáu”.



Nam Kiều gật đầu, nói cảm ơn.



Người phụ nữ kia nhìn thấy cô mặc một cái áo sơ mi Zara trắng, quần jean, vô cùng tùy tiện, không nhịn được hỏi: “Cô mặc như vậy đi sao? Cô đến đó làm gì?”



Nam Kiều thành thật đáp: “Tìm người, bàn chuyện làm ăn”.



Người phụ nữ “ừ” một tiếng, nói: “Bên này chỉ có một thang máy có thể đi, đừng đi nhầm”.



Nam Kiều thầm nghĩ thảo nào không tìm được đường vào, lại nghe người phụ nữ kia tiếp tục lải nhải hỏi: “Người cô đến tìm bàn chuyện làm ăn có phải là Thời Việt không?”



Nam Kiều tò mò hỏi: “Thời Việt là ai?”



Người phụ nữ bỗng chốc tức giận: “Thời Việt là cái tên khốn lòng dạ hiểm độc…”.



Lưu Thanh Sơn mạnh mẽ che miệng cô ta lại: “Con mẹ nó cô vẫn còn chê ăn chưa đủ đòn à? Kiếp trước là phường câm điếc có đúng không?!”



Nam Kiều thẳng bước tới tam giác penrose. Chưa quá mười giây sau, cái tên “Thời Việt” này cũng biến mất khỏi đầu cô.



[1] Lucid Dream có nghĩa là mơ tỉnh, một người đang mơ có thể biết mình đang mơ và có thể điều khiển được giấc mơ trong thế giới ảo. Tiếng Trung có nghĩa là “Thanh Tỉnh Mộng Cảnh”.



[2] Tam Lý Truân thuộc khu Triêu Dương ở Bắc Kinh, nổi tiếng với các quán bar.