Phương Nam Có Cây Cao

Chương 10 : Đàn ông trong kinh doanh

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Nam Kiều vẫn còn chưa suy nghĩ xong, Thời Việt đã lái xe đến phòng làm việc của Lập tức phi hành, xuống hiệu thuốc dưới lầu mua thuốc và băng gạt.



Lập tức phi hành nằm bên trong vườn ươm doanh nghiệp[1] gần công viên Triêu Dương.



Rời khỏi thôn Trung Quan đến Triều Dương, Thời Việt rất hiếm khi thấy một văn phòng nào lại đơn sơ cũ nát đến vậy. Dẫu là thôn Trung Quan, thì tường cũng là tường thủy tinh, dưới bóng tối sẽ lóng lánh đủ sắc. Mà cái vườn ươm này vẫn còn trát vữa lên tường theo lối cũ.



Cũng may là ở bên trong cũng xem như là đầy đủ các phương tiện.



Thời Việt mang thuốc đi sau Nam Kiều, nhìn cái cổ mảnh nhỏ và lá cờ nhỏ màu đỏ ở hông cô, thản nhiên cười.



Nụ cười này bị Nam Kiều nhìn thấy qua thang máy, hỏi: “Anh cười gì đấy?”



Thời Việt nói: “Tôi đang nghĩ may mắn là cô, Nam tiểu thư”.



Nam Kiều không hiểu: “Tại sao?”



Thời Việt nói: “Nếu đổi lại là cô gái khác, mang giày cao gót, mặc váy ngắn, thì sao mà chạy thoát được? Tôi chắc chắn phải đánh nhau một trận rồi”.



Nam Kiều lặng im nghĩ: người đàn ông này cũng xem như là có tình nghĩa, sẽ không bỏ phụ nữ lại chạy trốn.



Nhưng Thời Việt lại chầm chậm nói: “Nhưng nói thế thôi chứ tôi ra mặt làm gì?”



Nam Kiều nghĩ, vẫn không thể đánh giá bừa một con người.



Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, trong phòng làm việc sớm đã chẳng còn ai. Nam Kiều đưa Thời Việt vào thẳng phòng thí nghiệm của cô.



Bên trong cũng không khác lắm so với nhà cô. Chung quanh đều là các thiết bị máy bay, hơn nữa còn có rất nhiều máy tính và trạm kiểm soát ở dưới đất, đủ loại đèn, có phần hỗn loạn. Bên cạnh đó, trên tường đầy sách cùng với tài liệu, cảm giác chật ních không kẽ hở.



Căn phòng thí nghiệm này là trung tâm hoạt động chính của Lập tức phi hành.



Ngoại trừ Ôn Địch và một số nhân viên nòng cốt ra, thì hầu như chưa từng ai bước vào đây.



Nam Kiều để Thời Việt vào không phải vì tin tưởng anh ta 100%, mà là vì những thứ này mang tính chuyên nghiệp rất cao, người bình thường nhìn sẽ không hiểu được.



Thời Việt rõ ràng là một người bị bệnh sạch sẽ, trong phòng thí nghiệm có ba cái ghế xoay màu đen, anh ta cũng không thèm ngồi.



Nam Kiều cuối cùng có hơi xấu hổ: “Xin lỗi, chỗ này của tôi hơi bừa bộn”.



“Cô quá khiêm tốn rồi”.



“…”



Nam Kiều không lên tiếng, cô biết luận về nhanh mồm nhanh miệng, cô tuyệt đối đánh không lại anh dẫu chỉ một phần vạn.




Thời Việt gật đầu: “Đầu tư chứ, làm ăn ổn định không lỗ, vậy sao lại không đầu tư?”



Khích Hạo nói: “Anh Thời, Vân Phong và Quang Tốc là hai công ty lớn mà người ta còn không dám đầu tư kìa”.



Thơi Việt cười cười: “Cái tên họ Chu đó là một kẻ thiển cận, đó là do thằng cha đó không biết nhìn hàng. Mấy nhà đầu tư kia chưa thấy qua mấy món đồ chơi mới kia, thấy cổ đông thứ hai là Chu Nhiên rời khỏi, tất nhiên không dám dễ dàng đồng ý rồi”.



Kích Hạo vẫn không thể nào giải thích được: “Cái cô gái kia làm không phải là mô hình máy bay sao?”



Thời Việt hỏi: “Cậu đã từng thấy qua mô hình máy bay tự chủ rồi à? Mô hình máy bay mà cậu thường hay thấy ấy, là nó nằm ở rất xa, và nó cũng có khả năng bay rất xa. Máy bay không người lái, thực sự là một món đồ chơi vượt xa khoảng cách mà cậu tưởng tượng đó”.



Vẻ mặt Khích Hạo nghi hoặc: “Sao có thể cực kỳ xa được?”



Thời Việt hôm nay thật có kiêng nhẫn, khua tay múa chân: “Hệ thống điều khiển tự động máy bay, định vị GPS không gian ba chiều, có hiểu mấy cái này không?”



Khích Hạo cố sức gật đầu.



Thời Việt nói: “Những kỹ thuật đó, máy bay không người lái cỡ lớn dành cho quân đội sớm đã thực hiện từ vài thập niên trước rồi. Quân đội lúc đầu dùng nó để làm mục tiêu trên không, đến thập niên chín mươi của thế kỷ trước, quân đội Mỹ ở Afganistan đã dùng chiến thuật máy bay không người lái biến thành “kẻ săn mồi” tiến hành tiến công và tác chiến trên không. Nhưng mãi đến mười năm sau nữa, MEMS… cũng chính là hệ thống vi cơ điện tử có được sự đột phá, máy bay không người lái cỡ nhỏ mới chính thức được hoàn thành”.



“Kỹ thuật của cô gái kia so với tôi nghĩ còn cao hơn. Phải biết rằng nếu bên trong không có GPS, thì máy bay không người lái thường sẽ bay không nổi. Nhưng thiết bị máy bay của cô gái này lại có thể, dựa vào MEMS truyền cảm khí. Nếu như có thể hoàn thành sản phẩm này…Ha ha, sẽ không tồi đâu”.



Khích Hạo nghe đến miệng há ngốc luôn, tròng mắt gần như muốn rớt ra ngoài.



“Nói chứ, anh Thời, anh sao lại hiểu được mấy cái thứ đồ chơi này vậy? Em đây con mẹ nói ngay cả nghe cũng chưa được nghe qua!”



Thời Việt cầm sách đánh tới: “Mẹ cậu bảo cậu đọc nhiều sách! Học nhiều văn hóa chứ không phải nuôi heo!”



Khích Hạo bị chỉnh đến xám xịt mặt mày, những gì vừa mới nghe hệt như sương mù, nhưng vẫn kiên nhỉ hỏi:



“Cái thứ đồ chơi này dùng làm gì nhỉ?”



Thời Việt lạnh lùng cười: “Đợi đến lúc cậu biết nó dùng vào việc gì, thì còn đến lượt anh đây quăng tiền vô cái công ty này chắc?”



“Em vẫn cảm thấy, anh Thời, anh đối với cô gái kia có chút khác biệt”. Khích Hạo nói thật nhỏ: “Em thấy anh có ý gì với cô ta rồi”.



Thời Việt hai tay để sau gáy, lại lười biếng nằm xuống.



“Cô gái này, có thể, trên giường…”



Ánh mắt anh lạnh lẽo âm u: “Đó không phải là điều mà Thời Việt tôi có thể chơi được”.



[1] Vườn ươm doanh nghiệp (Business Incubator) là công ty hoặc tổ chức trợ giúp cho một doanh nghiệp khởi nghiệp bằng cách cung cấp những dịch vụ như văn phòng làm việc hay huấn luyện quản trị,.., nhằm giúp các doanh nghiệp vượt qua những khó khăn bước đầu và phát triển thành doanh nghiệp độc lập.