Phương Nam Có Cây Cao
Chương 9 : Đôi nam nữ chạy điên cuồng
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Nam Kiều biết mình vừa nghe được cái gì đó không nên nghe.
Trong gara của Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, cô đã sớm biết nơi này là nơi cá rồng hỗn tạp, tất nhiên có không ít hoạt động phi pháp.
Hiện tại cô bị kẹt giữa những chiếc xe, tiến lùi đều khó khăn.
Bắt đầu vang lên tiếng cãi vã. Hơn nữa âm thanh này còn đang hướng về phía cô.
Nam Kiều hít sâu vào một hơi, cô không thể ở đây đợi được, cô phải đi thôi.
Ở chỗ này đèn bị hỏng, tối đen như mực, cô vốn tưởng đây là một nơi rất lý tưởng để ẩn mình, nhưng thanh âm bên đó càng lúc càng đến gần, bảy tám chiếc đèn pin đã chiếu đến đây để chắc chắn rằng không có ai ở đó.
Cô rón rén bước hai bước, tăng nhanh tốc độ, bỗng nhiên bị một cái dây cáp vướng chân, động vào một chiếc xe, “ầm” một tiếng.
“Ai đó!”
Có người chạy qua đây, ánh đèn pin chiếu lên bức tường đằng sau cô vẽ nên những vệt sáng hỗn loạn.
Nam Kiều căng thẳng, ngọn đèn trắng phau đã quét tới gấu quần cô.
Đây không phải là chuyện đùa.
Cũng không phải là kịch.
Bỗng một bóng đen xuất hiện, áp cả người cô sát lên xe. Mảnh kim loại trên xe lạnh tựa băng như xuyên cả vào bên trong áo của cô, thấm vào da, và chạm đến sâu trong máu thịt.
“Phối hợp”.
Giọng nói này trầm thấp, nói bên tai cô, không lộ chút cảm xúc.
Nhưng lại rất quen thuộc.
Nhưng anh tiếp đó bắt đầu hôn cô.
Hôn rất mãnh liệt.
Nhưng anh không mở miệng, cũng không ép cô mở miệng. Cô có thể cảm giác được bờ môi lạnh giá của anh, hơi thở cũng lành lạnh, không hề mang chút cảm giác tình dục nào.
Một tay anh ở sau lưng khóa chặt hai cổ tay cô, tay kia luồng vào bên trong áo, ôm xương hông chỗ eo lưng quần jean cô. Thân thể anh gắt gao ôm chặt cô, đôi chân dài chen vào hai chân cô, áp sát.
Người ngoài nhìn vào là tư thế của một đôi nam nữ, đang vô cùng kịch liệt.
Nhưng Nam Kiều rất rõ, người đàn ông này căn bản không có chút động tình nào.
Đây mới chính là kịch.
Ánh đèn sáng như tuyết chiếu lên khuôn mặt người đàn ông. Anh ta nheo nheo mắt, khuôn mặt mờ nhạt, môi phớt đỏ, đường nét rõ ràng.
“Con mẹ mày”
Anh ta mắng một cách trần trụi, mạnh mẽ mà chân thật.
“Tôi nhớ rõ anh, chỉ là không nhớ rõ tên”, Nam Kiều nghiêm túc nói.
Thời Việt cười cười: “Xe này của ai?”
“…”, Nam Kiều hơi bực mình, anh ta nhanh thế mà đã thử cô rồi.
Thời Việt cười, rất tuấn tú, cùng với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo ngang ngược kia tưởng chừng như là hai người khác nhau.
“Sao lại đên đây? Nhớ tôi à”
Cô chưa từng bị ai đùa giỡ trần trụi đến mức vậy. Khuôn mặt Nam Kiều có chút nóng lên, chẳng biết nên đáp lại làm sao, chỉ đành tránh lời của anh: “Tìm người”.
“Tìm ai? Bạn trai mới à?”
Nam Kiều tuy thật thà, nhưng cũng cảm giác được rằng lời này của anh mang theo ý châm chọc, có vẻ như tối đó cô say rượu có nói gì đó, khiến anh ta đoán ra được chuyện của cô và Chu Nhiên. Nghĩ vậy, Nam Kiều nói: “Tôi và bạn trai cũ đúng là có chia tay, nhưng anh ta không phải là bạn trai mới của tôi”.
Thời Việt cuối cùng cũng nghiêm túc đi được một chút, chậm rãi nói: “Hai người tối hôm trước chuốc say cô, bị anh ta ép thành viêm tuyến tụy cấp tính rồi, đã được đưa đến bệnh viện”. Anh nhìn Nam Kiều: “Cuối cùng cũng báo được thù cho cô. Người bạn này của cô, ác thật đấy”.
Nam Kiều rũ mắt, nhíu mày, không còn lời nào để nói.
Cô biết Thường Kiếm Hùng muốn giúp cô xả giận, nhưng bình tĩnh mà suy xét, bản thân cô cũng không thích loại hành vi này.
Dẫu có làm gì cũng là do cô chọn lựa, hậu quả ra sao cô cũng đều gánh chịu. Cô cũng không hận bất kỳ ai, bao gồm cả Chu Nhiên, bao gồm cả Hầu Dược và Cơ Minh.
Nam Kiều nghiêng người, Thời Việt bỗng thấy trên cánh tay cô có một vết máu đỏ sẫm, thấm lên cả áo sơ mi trắng như tuyết, vô cùng nổi bật.
“Tay phải, nâng lên”.
Thời Việt dừng xe bên bờ sông Thông Huệ, ra lệnh cho cô.
Nam Kiều không tình nguyện, nhưng Thời Việt không cho cô không gian, đưa người qua, cầm tay cô giơ lên.
Từ khuỷu tay đến cánh tay, miệng vết thương rất lớn. Một đoạn sâu đầy máu và thịt, còn đang rỉ máu.
Nam Kiều lười nói, mới vừa bên Lưu Thanh Sơn cũng có người âm thầm lấy dao động thủ với Thời Việt. Cô cản lại, bị con dao đó sượt qua.
Thời Việt vừa thâm sâu vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Lần trước cô nôn ra đầy xe tôi, hôm nay lại làm cho xe Khích Hạo đầy máu. Con mẹ nó cậu ta sau này còn dám cho cô lên xe hay không?”
Nói rồi đạp mạnh chân ga, lái xe về phía trước rời đi.
“Tôi không muốn vào bệnh viện”.
Đến tối thì chỉ có thể cấp cứu, Nam Kiều chịu không nổi cảnh này.
“Theo ý cô vậy”.
[1] Sư tử đầu Mã lão tứ là một món đồ chơi làm từ quả hạch đào, có nguồn gốc từ huyện Kế ở Thiên Tân, núi Yến Sơn.
[2] Ý anh Thời đang chửi anh Thái lùn!