Phương Nam Có Cây Cao

Chương 12 : Người phụ nữ lấy thân gán nợ

Ngày đăng: 09:15 18/04/20






Nam Kiều bước vào Thanh Tỉnh Mộng Cảnh.



Hôm nay là thứ bảy, Nam Kiều cuối cùng mới hiểu được cái gọi là “biến đêm tối thành cuộc vui”.



Muốn vào trong phải mất phí.



Một nghìn đồng một người.



Nam Kiều không thích mang theo ví tiền, mà cơ bản cô cũng không dùng đến thẻ ngân hàng.



Nhưng cô có thói quen mang theo tiền mặt, cô lấy ra một nghìn.



Dùng hết trong một lần.



Nhưng nhân viên thu ngân lại nhìn cô bằng ánh nhìn kỳ quái.



Cô tất nhiên biết tại sao.



Tất cả mọi người vào đây đều mặc quần áo kỳ dị, trang điểm cũng đậm màu. Duy chỉ có cô, quá mức bình thường cho nên bỗng chốc trở thành bất bình thường.



Chủ đề của tối hôm nay là “Monument Valley”.[1]



Khi trò chơi này được tung ra, cô đã cầm điện thoại của Ôn Địch chơi thử, đó là một trò chơi lợi dụng vị trí trong không gian để tạo thành mê cung ảo giác.



Vì thế, bên trong có người thật, cũng có những nhân vật hư cấu.



Những người nhảy múa trình diễn tại Monument Valley, hệt như đang ở trên mặt biển, họ như sóng cuộn trào, lại cũng hệt như ngọn lửa đang nhảy múa. Trong tay xuất hiện những con quạ và những đóa hoa ngũ sắc, tất nhiên cũng không thể nào phân rõ được đâu thật đâu giả.



Khách đến đây chơi đùa vô cùng sướng khoái, nửa tỉnh nửa say, như mộng như ảo.



Cái gọi là mơ tỉnh, chẳng phải không chỉ là Trang Chu nằm mộng biến thành bướm, mà còn là bướm mộng biến thành Trang Chu sao?



Tựa như các vòng chơi trong Monument Valley vậy, công chúa Ida trong thâm cốc âm u đi qua những vách đá chật hẹp, không ngờ lại phát hiện ở trước mặt là một con quạ trắng. Cuối cùng công chúa là con quạ, hay con quạ là công chúa, ai có thể phân biệt được đây?


Không hiểu sao, cô rất mong anh đáp ứng.



Mặc dù Ôn Địch kịch liệt phản đối một người không biết gì trở thành cổ đông của công ty.



Có lẽ là đêm đó dưới gara, anh đứng đó, rồi cùng cô sóng vai chay như điên cuồng, cho nên cô lựa chọn tin tưởng anh.



Sự tin tưởng trực tiếp mà thô bạo này, cô cũng đã tự hỏi lòng, rồi lại cảm thấy so với Chu Nhiên còn đáng tin hơn.



Thời Việt ấn tàn thuốc lên mặt tường xi măng xù xì, nói: “Thời Việt tôi đã nói thì sẽ giữ lời, coi như là cùng Nam tiểu thu chơi đùa một trận vậy!”



Bên phía Ôn Địch đã soạn ra hợp đồng điện tử, Thời Việt xem qua, cũng không có đưa ra yêu cầu thay đổi gì. Đóng dấu, cùng Nam Kiều ký tên lên trên.



Nam Kiều dùng con dấu của Lập tức phi hành, ký tên lên phần đại diện luật pháp.



Thời Việt tinh tế nhìn hai chữ “Nam Kiều”, mím môi cười, sau đó lấy ra một con dấu, thấm mực đỏ tươi ấn lên, rồi lại ấn dấu vân tay của ngón tay cái lên trên.



Nam Kiều hỏi: “Sao lại không ký tên?”



Thời Việt khẽ cười: “Chữ quá khó coi, không muốn mất mặt trước mặt Nam tiểu thư”.



Ngón tay anh chỉ xuống dưới hai chữ “Thời Việt” và Nam Kiều, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào đùa giỡ Nam Kiều: “Nam tiểu thư, cô không cảm thấy, hai chúng ta chính là trời sinh một đôi sao? Ngay cả tên cũng xứng như thế”.



Kiều, là cây cao; Việt, là bóng râm.



Nam Kiều nhớ đến cái tên của mình.



Bố mẹ cô vốn chỉ muốn sinh hai người con, “Cần” và “Tư” là hai chữ dành riêng cho chị gái và anh trai cô, không hề nghĩ đến rằng cô sẽ ra đời. Nghe mẹ nói, cái tên này của cô được đặt rất vội vàng, bố ở ngoài cửa phòng sinh nhìn thấy không ít cây cao, liền thuận miệng nói, hay gọi là Nam Kiều đi.



Chị gái luôn nói cô là một cái đầu gỗ. Cô thích kim loại, cũng thích cây cối, cho nên cô nghĩ, dẫu có là đầu gỗ cũng không gì không tốt.



Cô trước đây đã nghe qua rất nhiều lần tên anh, nhưng vẫn chưa từng nghĩ đến chữ “Mộc” bên cạnh chữ “Việt”. Ngước mắt nhìn, anh dựa nửa người vào tường, như một con sóng từng trải, vai lưng nghiêm nghị, như một cái cây cao to xanh tốt, xòe rộng tán lá.



Cô bỗng nhiên ghi nhớ được tên của anh.



[1] Monument Valley là một game được thiết kế bởi một công ty có trụ sở tại Anh tên là USTWO.