Phương Nam Có Cây Cao
Chương 13 : Người đàn ông dắt theo ba con chó
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Trước khi rời đi, Thời Việt đưa Nam Kiều đến cửa thang máy.
Nam Kiều bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, quay đầu: “Thời Việt”.
“Ừ?”
“Anh đưa tôi một ngàn đồng đi”.
Thời Việt vừa nghe đã biết ngay chuyện gì xảy ra, trong lòng vui vẻ, cong môi cười nói: “Cô bước vào địa bàn của tôi, dùng tiền mua vé vào cửa là lẽ hiển nhiên, đâu có lý gì phải trả lại?”
Nam Kiều nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Vậy anh cho tôi mượn một trăm, tôi phải đón xe quay về”.
Thời Việt rất thích nhìn thấy cô khó xử. Nam Kiều mặc dầu từ trước đến nay luôn lãnh đạm, khuôn mặt không một biểu tình, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy cặp mắt luôn có những biến hóa phong phú tinh tế. Thời Việt từ trên cao nhìn xuống thu hết vào đáy mắt, hướng về lối cửa ra của Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, vẫy vẫy tay với một người hóa trang thành quạ trắng: “Đưa xe cho anh Thời mượn một chút”.
Một chiếc chìa khóa “vút” cái ném tới. Qụa trắng gào to trêu chọc: “Anh Thời, xe em rộng, sảng khoái nhá!”
Nam Kiều nhíu mày nhìn Thời Việt.
Thời Việt dùng tay ước lượng chìa khóa, nói: “Tôi đưa cô quay về”.
Ngồi lên xe, Nam Kiều lẳng lặng thắt chặt dây an toàn. Thời Việt lái xe ra khỏi gara, trời đêm bên ngoài trong mát.
Thời Việt nói: “Lá gan của Nam tiểu thư cũng thật lớn”.
Nam Kiều nói: “Nói đi”.
Thời Việt đánh tay lái, chuẩn xác né tránh dòng xe cộ chằn chịt, nói: “Đêm đen gió lớn, cô nam quả nữ, Nam tiểu thư không sợ Thời Việt tôi làm chuyện xấu gì à?”
Nam Kiều thờ ơ nói: “Ai chịu thiệt còn chưa chắc đâu”.
Thời Việt ngẩn người, lập tức cười ha ha.
Thời Việt đưa Nam Kiều về đến dưới lầu. Hai người không ai nói một câu. Ánh trăng sáng rỡ, hai cái bóng một dài một ngắn trên mặt đất, cả bước đi cũng giống nhau.
Cô bất ngờ quay đầu nhìn về phía Thời Việt, anh cũng quay đầu sang, thản nhiên, ánh trăng chiếu lên người anh một tầng trong suốt nhưng lạnh lùng.
“Tôi thích ở gần phụ nữ, cho nên mua một căn phòng để tiện giúp đỡ”, Thời Việt nói, bộ dáng ngoài cười trong không cười.
“Anh mới vừa rồi còn nói mới từ quê lên mà”.
“Đúng thế”, Thời Việt mặt dày nói: “Tôi vốn dĩ thích con gái nơi nông thôn hoang dã, nhưng vừa thấy Nam tiểu thư, liền quyết định buông bỏ tất cả, truy đuổi đến cạnh Nam tiểu thư”.
“Vô sỉ”.
“Vô sỉ thế cô đánh tôi đi”.
“…”
Nam Kiều không thể nào nhịn được nữa, quay đầu đấm thẳng một quyền vào mặt anh.
“Khốn khiếp…”
Thời Việt tuy tránh dược, nhưng Nam Kiều nói đánh liền đánh, hơn nữa tác phong đáng sợ không hề nể mặt.
“Hèn chi cái tên họ Chu đó chia tay cô, con cọp cái như cô thì ai dám lấy chứ?”, Thời Việt tức giận mắng, lại còn thêm mắm dặm muối một câu: “Ngoại trừ tôi”.
Nam Kiều không nhiều lời, dùng hành động ép anh câm miệng.
Thời Việt vừa rồi đúng là đã nói oan cho Nam Kiều rồi. Bên nhau sáu bảy năm, ngoại trừ lần chia tay kia, Nam Kiều chưa bao giờ tức giận với Chu Nhiên, cho nên Chu Nhiên cũng không hề hay biết Nam Kiều từ bé đã bị bố ép buộc, từng tập luyện qua.
Thời Việt bị đè xuống đất đánh. Ba con chó không có mệnh lệnh của chủ nhân, trung thành thành thật ngồi một bên quan chiến.
Thời Việt: “Khốn khiếp… tôi thả chó!”
Nam Kiều: “Có gan thì thả đi!”
Thời Việt: “Tôi gọi 110”.
Nam Kiều: “Có gan thì gọi đi!”
Thời Việt: “Khốn kiếp…”