Phương Nam Có Cây Cao
Chương 14 : Người đàn ông lấy trộm máy bay
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Trên đùi Nam Kiều có vết xước do vật lộn với lão nhị. Âu Dương Khởi đưa Nam Kiều đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng dại.
Trong lúc chờ bác sĩ gọi số, Âu Dương Khởi nói: “Nam Kiều, từ khi cậu
quen cái tên Thời Việt kia thì hầu như lúc nào cũng bị thương”.
Nam Kiều tỉ mẩn nhớ lại, nghĩ đến lúc ở Lucid Dream, ở dưới hầm gara gặp phải đánh nhau bị dao chém sượt qua, sau đó là bị chó của Thời Việt
cắn. Âu Dương Khởi nói quả thật cũng rất có lý, cô không còn lời nào để
nói.
“Cậu biết không, cái tên Thời Việt kia, tớ nghe nói, anh ta từng có tiền án”.
Nam Kiều có bố và anh chị như vậy, lại sống ở nước ngoài tám năm, tuy
bản thân chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì, nhưng cũng thấy qua
không ít chuyện. Nghe Âu Dương Khởi nói ra hai chữ “tiền án”, cô trái
lại không hề cảm thấy sợ hãi.
“Nói nghe xem nào”.
Âu Dương Khởi liếc nhìn Nam Kiều: “Tớ nhớ là cậu trước đây không bao giờ thích nghe mấy chuyện tám nhảm này mà”.
“Dẫu sao cũng đang rảnh rỗi”.
“Không phải chứ”, Âu Dương Khởi cất giọng kỳ lạ, cố ý kéo âm cuối ra thật dài.
Nam Kiều thản nhiên liếc Âu Dương Khởi: “Cậu muốn sao?”
Âu Dương Khởi ôm eo Nam Kiều, đôi mắt xinh đẹp nịnh nọt, lắc lắc: “Cậu nói sao?”
Nam Kiều nói: “Tớ có chút hứng thú với anh ta, cậu nói đi”.
Âu Dương Khởi vỗ vỗ hai tay: “Tớ biết ngay mà!”. Cô híp mắt nhìn Nam
Kiều, nói: “Vậy cậu hãy chuẩn bị thật tốt tâm lý đi nhá, người đàn ông
này hơi phức tạp đấy. Đây cũng chỉ là mấy lời đồn thổi thôi, cũng không
chắc là thật. Dẫu sao thì cũng đỡ cho cậu phải đi đường vòng”.
Âu Dương Khởi là bạn bè tri tâm của Nam Kiều, rất hiểu thấu lòng nhau.
Âu Dương Khởi là một cô gái không giống với vẻ bề ngoài, bố mẹ sớm ly
hôn, cô đối với những chuyện phản bội luôn rất có lập trường. Nam Kiều ở bên cạnh cô luôn cảm thấy thoải mái, bởi Âu Dương Khởi không bao giờ
đem những quan niệm truyền thống đó áp đặt vào cô.
Cô tôn trọng mọi thứ về Âu Dương Khởi, tương tự, Âu Dương Khởi cũng sẽ
không vì yêu ghét của bản thân mà khen chê sự lựa chọn của cô.
Âu Dương Khởi nói: “Thời Việt này, không rõ xuất thân, chỉ biết bố anh
ta qua đời năm anh ta hai mươi tuổi, thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi, làm
công trả nợ ở thôn Trung Quan”.
Nam Kiều nghi hoặc nói: “Hai mươi tuổi có khi nào vẫn còn đang đi học không?”
Âu Dương Khởi nói: “Đừng ngắt lời tớ chứ. Cậu nghĩ thử xem, một tên không nhà không cửa thì có thể đi học đại học sao?”
Nam Kiều nhíu mi: “Tớ thấy anh ta đầu tư vào Lập tức, luôn cảm thấy anh ta không hề đơn giản”
Âu Dương Khởi tức giận nói: “Người thông minh thì có liên quan gì tới người ít được dạy dỗ à?”
Nam Kiều chịu thua.
Nam Kiều giật nảy mình, giương mắt nhìn lên tòa lầu đó, quả nhiên.
Thời Việt cúi người tựa vào lan can trên ban công, nhìn bộ dáng, đúng là đang dương dương tự đắc.
Nam Kiều rũ mí mắt, tập trung chú ý trở lại. Máy bay tự động quay về
điểm xuất phát không phụ sự trông mong của mọi người, sau mấy lần hữu
kinh vô hiểm, cuối cùng cũng đã ổn định quay về điểm ban đầu.
Mọi người vỗ tay chúc mừng, đã qua một cửa ải nữa rồi. Tần Thời Vũ cười hì hì nói: “Boss à, chúng ta đi uống một chén thôi!”
Nam Kiều thản nhiên nói: “Các cậu chê tôi xấu mặt chưa đủ hay sao?”
Lúc trước chuyện cô say bí tỉ ở Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, chẳng biết sao lại truyền ra được bên ngoài. Chuyện này tất nhiên rất thảm hại, nhưng sau
khi nhân viên của Lập tức biết được Nam Kiều là người như thế, ai trong
lòng cũng âm thầm tán dương bà chủ có nghĩa khí. Nam Kiều trước nay
không hề ra vẻ bà chủ, các nhân viên rất thân thiết với cô, thi thoảng
còn trêu cô nữa. Dẫu họ có chọc cô, cô cũng không để bụng.
Tần Thời Vũ ranh mãnh nói: “Chúng ta còn chưa từng cùng boss uống rượu đấy”.
Nam Kiều nói: “Khi nào Lập tức thật sự thành công, tôi nhất định sẽ cùng các cậu uống một trận, không say không về”.
Đám người Tần Thời Vũ vui vẻ nói: “Boss à, là cô nói đấy nhé!”
Nam Kiều gật đầu: “Các cậu đi đi, bữa hôm nay, xem như tôi mời”.
Mọi người vô cùng vui vẻ, ngay lập tức lấy điện thoại ra xem review, lấy Michenlin[3] ba sao làm tiêu chuẩn.
Nam Kiều nhìn bọn sói này, lắc đầu không nói.
Mọi người rời đi, Nam Kiều suy nghĩ, lấy ra một tờ giấy dán, viết lên trên vài chữ, đính dưới chân máy bay.
Khởi động, máy bay như một con nhện thẳng đường bay tới, lướt qua cửa sổ, vững vàng bay về hướng Thời Việt.
8 giờ ngày 24 tháng này, tại căn cứ huấn luyện quân sự Hoa Nhu Bắc Đẩu, thực chiến ngoài trời, mời đến.
Tờ giấy dán màu vàng vững vàng đứng trước mặt Thời Việt, Thời Việt đưa tay chạm vào.
Nam Kiều nhíu mi, Thời Việt chắc là đã cầm rồi.
Nam Kiều nghĩ anh chắc đã xem xong, cho nên điều khiển máy bay bay đi.
Nói thì chậm nhưng thật sự rất nhanh, Thời Việt duỗi cánh tay, cầm lấy một chân máy bay, rõ ràng là muốn kéo nó lại.
Anh cầm theo chiếc máy bay còn đang quay cánh vù vù, quay trở về phòng.
Nam Kiều cứ như thế ngây ngốc đứng đó.
[1] Phim “Quân sĩ đột kích” được chiếu vào năm 2006, cải biên từ tiểu
thuyết cùng tên của Lan Hiểu Long, do Khang Hồng Lôi làm đạo diễn với
các diễn viên chính như Vương Bảo Cường, Trần Tư Thành,…
[2] Phim “Mũi đao xanh” là một bộ phim về đề tài hải quân do Trương Quốc Khánh làm đạo diễn với các diễn viên như Dương Chí Cương, Trịnh Khải,
Hách Tử Minh, Lưu Tư Ngôn,…
[3] Là tên một nhà hàng