Phương Nam Có Cây Cao

Chương 15 : Người phụ nữ mất ngủ

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Nam Kiều dõi mắt nhìn lên cửa sổ chỗ Thời Việt đứng.



Đó là một tiểu khu hạng sang, Nam Kiều đợi một hồi mới theo một bác gái

trà trộn đi vào, bước vô trước một căn nhà lầu. May thay bộ dáng Nam

Kiều trông có vẻ thuần lương, giữa đường gặp phải bảo vệ, bảo vệ hoài

nghi nhìn cô một hồi, cuối cùng vẫn bỏ qua cô.



Nam Kiều đứng trước cửa nhà Thời Việt, chìa tay về phía Thời Việt đang mở cửa: “Trả lại tôi”.



Lúc nãy nhìn lên thấy Thời Việt vẫn mặc đồ thoải mái ở nhà, còn bây giờ

đã quần áo nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng, phẳng phiu, mang cảm giác

nghiêm nghị khó gần. Anh còn đang cài nút tay áo, rõ ràng là vừa mới mặc vào, bộ dáng như đang sắp ra ngoài.



Anh nghiêng người: “Tự mình vào cầm đi”.



Nơi ở của Thời Việt khá đơn giản, ánh chiều tà chiếu lên sàn nhà không

nhiễm một hạt bụi như dát một tầng vàng. Ba con chó khoan thai nằm sấp

trên ban công.



Nam Kiều nhíu mày, cởi giày và vớ, bước vào trong.



Thời Việt nhìn đôi bàn chân trắng nõn và cặp chân dài của cô. Gió Bắc

Kinh mùa xuân thổi vào làn tóc có chút rối, xõa lên chiếc áo sơ mi trắng rộng, như ẩn như hiện vẽ ra đường dáng cơ thể. Lá cờ nhỏ ở hông chuyển

động theo từng bước đi của cô.



Cài nút tay áo phải, khóe miệng anh hơi nhếch lên.



“Hoạt động tập thể của công ty Nam tiểu thư sao tôi lại tham gia?”



Nam Kiều không giấu giếm, thẳng thắn nói cho anh biết: “Thường Kiếm

Hùng, anh ta chính là người bạn kia của tôi, muốn làm quen với anh”.



“Vậy sao”, Thời Việt chỉnh lại ống tay áo, lãnh đạm nói: “Có vết xe đổ

của hai vị kia, sao tôi lại cảm thấy đây là một buổi Hồng Môn Yến nhỉ?”



Nam Kiều im lặng không nói. Thời Việt nói không sai. Dẫu cô có thẳng

tính, không tâm cơ, cũng có thể nhìn ra được Thường Kiếm Hùng muốn dạy

cho Thời Việt một bài học.



Thường Kiếm Hùng được huấn luyện quân sự đặc biệt, cái loại thực chiến

này đối với anh cũng chỉ là dành cho trẻ em, dẫu cho Thời Việt có bản

lĩnh lăn lộn trong giang hồ, thì ở nơi đó, chỉ e cũng phải để mặc anh

làm thịt.



Nhưng có ứng chiến hay không, quyền quyết định nằm trên người Thời Việt, cô không muốn vượt quá bổn phận, nếu không đã sớm giúp Thời Việt từ

chối rồi.



Nam Kiều nói: “Tôi hỏi ý anh thôi, không đi cũng không sao”.


“Không biết nữa”, Nam Kiều trả lời rất ngắn gọn, “Khiến người ta nhìn rất muốn đánh”.



“…”



Chủ nhân của chó con đến nhận nó về, đó là một nam minh tinh thế hệ mới, thật ra cũng chỉ là một thằng nhóc chưa đến hai mươi tuổi thôi. Nam

Kiều đưa cho cậu ta thuốc, cậu ta nháy mắt với Nam Kiều nói: “Chị gái

mới đến sao?”



Nam Kiều gật đầu, đưa tay chỉ vào cửa ra.



Trực tiếp cắt đứt con đường tiến tới làm quen. Nam minh tinh nhìn cô cười cười, ôm chó đi.



Âu Dương Khởi ôm tay Nam Kiều nói: “Thằng nhóc này thật không tệ đâu,

dáng dấp tốt, diễn xuất tốt, công ty cũng đang muốn nâng người mới lên.

Còn chưa tốt nghiệp đã diễn chung với ảnh hậu rồi, nhỏ hơn người ta tận

mười tuổi, nhưng không đuối chút nào. Quan trọng là, tính cách cũng tốt

nữa, không hề tỏ vẻ”.



Cô bước tới cạnh Nam Kiều: “Cậu thích không? Làm mối cho cậu quen nhé?”



Nam Kiều lắc đầu: “Không có hứng thú”.



“Ai dà”, Âu Dương Khởi bó tay, đưa tay lên nhéo mặt cô, “Nước sông ba

ngàn gáo, cậu cũng chỉ uống một gáo[3]. Cậu có biết đấy gọi là lãng phí

tài nguyên không? Thật là uổng phí gương mặt này quá đi!”



“Mệt quá”



Âu Dương Khởi hừ một tiếng, nói: “Nhưng tớ nói trước, nếu cậu thật sự

cùng với Thời Việt, thì còn mệt mỏi hơn nữa. Ngẫm lại bố mẹ và anh chị

cậu, bọn họ chịu chấp nhận Thời Việt mới là lạ đó”.



Nam Kiều bỗng đứng yên, hai tay buông thõng.



Âu Dương Khởi vỗ lưng cô, nói: “Đùa vui chút cũng không sao, tuổi trẻ

mà. Nghĩ xa một chút đi, cậu trước tiên hãy nghĩ, nhỡ như Thường Kiếm

Hùng gây ra chuyện chết người nào thì làm sao đây chứ!”



[1] Con mèo của Schrodinger là một thí nghiệm tưởng tượng nghĩ ra bởi

Erwin Schrodinger. Nội dung của thí nghiệm là: Một con mèo được nhốt vào trong hòm sắt, cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một ống đếm Geiger và một mẩu vật chất phóng xạ nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% xác suất nó phát ra một tia phóng xạ. Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc hydrocyanic acid nằm trong hòm sắt và

mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, mèo sẽ vẫn sống. Hàm sóng của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả

trạng thái con mèo sống và con mèo chết và cả hai trạng thái chồng chập

có biên độ như nhau. (Theo Wikipedia)



[2] BE (BattlEye) là một chương trình chống gian lận trong game của Bohemia Interactive.



[3] Nguyên văn “Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều”