Phương Nam Có Cây Cao

Chương 16 : Người đàn ông càn rỡ

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Sáng sớm ngày 24, trời còn chưa sáng hẳn, Nam Kiều đã bị

tiếng chuông cửa đánh thức. Cô mơ màng nhìn đồng hồ báo thức, chỉ mới

hơn bốn giờ sáng gần năm giờ. Cô đến cạnh cửa nhìn vào lỗ tròn, vừa nhìn thấy đã tỉnh đến bảy tám phần.



Nam Kiều mở cửa: “Anh đến sớm thế làm gì?”



Thời Việt cả người đầy khí lạnh sáng sớm bước vào, nhìn thấy cô đầu

không chải, mặt chưa rửa, cứ thế mở cửa cho anh, không nhịn được cười

nói: “Có gì phải sợ chứ, hả?”



Nam Kiều hai tay day day dầu: “Biến thái”, rồi vào toilet.



Trong toilet truyền ra tiếng vòi sen, Thời Việt đứng trong phòng khách,

nghĩ đến khuôn mặt mộc chẳng chút hình tượng nào của người phụ nữ kia,

khóe miệng hiện lên ý cười.



Lúc Nam Kiều bước ra, cơ thể đã vô cùng sạch sẽ thoải mái. Tuy cô vẫn

phối áo sơ mi với quần jean kiểu trăm năm không đổi đó, nhưng đã đổi

sang vải tơ tằm, xương quai xanh xinh xắn, nhìn linh hoạt hơn rất nhiều.



Tóc cô dài như nước, đứng trước mặt Thời Việt: “Sữa, bánh mì, trứng gà, ăn không?”



“Sớm quá, ăn không vào”.



Nam Kiều lạnh nhạt nói: “Anh cũng biết sớm sao”.



Thời Việt nói: “Nhiều ngày không gặp, chúng ta không thể đổi thành món khác được sao?”



Nam Kiều nói: “Không có thứ khác”.



Thời Việt nói: “Em đấy”.



Nam Kiều: “?”



Đợi cô kịp phản ứng thì khuôn mặt của Thời Việt đã ngập tràn ý cười của

kẻ xâm lược, khóa chặt tay chân cô, cúi đầu, càn rỡ hôn lên môi cô.



Nam Kiều chưa từng cảm thấy khuynh hướng bạo lực ẩn tàng mãnh liệt trong cốt tủy mình.



Cô rất hối hận khi mà năm ấy chỉ học được chút ít về thuật cận chiến.



Bây giờ cô không chỉ không đẩy được Thời Việt mà còn “bị” anh đeo vào ngón út một chiếc nhẫn ngọc vàng.



“Phổ Giả Hắc (1), anh đến đó thu thập mấy thứ. Anh thấy em ngũ hành khuyết kim, cần phải bổ sung”.



(1) Phổ Gỉa Hắc lấy ý từ ngôn ngữ của người dân tộc Di có nghĩa là

cái hồ đầy cá tôm, hồ trong suốt thấy cả đáy, du khách có thể dạo chơi

trên thuyền. Phổ Gỉa Hắc ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.



“…”



Ngũ hành khuyết kim, đây chính là trêu chọc cô nghèo mà!


“Này, não cậu có vấn đề à?”



“Đừng cãi nhau nữa, ai cũng là thủ lĩnh hết”



...



Cũng giống như huấn luyện quân sự mở rộng không dùng đạn thật, câu lạc

bộ “Săn Ưng” đã dùng phỏng theo hệ thống laser thực chiến. Súng laser

cũng tạo nên hiệu quả khói và âm thanh như súng thật vậy, chỉ là lúc bắn ra là tia laser thôi. Bị súng laser bắn trúng chỗ nguy hiểm, sẽ khởi

động khu vực nhận laser, bay ra khói chết và tự động đóng lại hệ thống

vũ khí.



Người tổ chức của “Săn Ưng” giải thích cách dùng súng laser, đó là súng

thật dùng tập bắn xạ kích, mọi người đều bước vào trạng thái thực chiến.



“Săn Ưng” hợp tác cùng quân đội có nhiệm vụ làm trụ sở huấn luyện, súng

đạn đều là thật cả, mỗi người có ba mươi phát đạn, ai cũng cảm

thấy không đủ, lại ồn ào thêm một chặp ở chỗ Thường Kiếm Hùng.



Nam Kiều quan sát hồi lâu cũng không thấy Thời Việt ở trong đám người,

quay đầu nhìn, phát hiện anh đang ở trong rừng cây nhỏ cạnh sân tập bắn, dựa lưng vào một cây tùng, vừa hút thuốc vừa nhìn Thường Kiếm Hùng đang lắp ráp súng.



Nam Kiều bước qua, nói: “Anh không tập luyện chút sao?”



Thời Việt cúi đầu cười: “Bắn bia thì có gì mà xem chứ?”



Nam Kiều nói: “Anh nói cứ như là đã từng đi đánh nhau vậy”.



Thời Việt chỉ cười không nói



Nam Kiều nói: “Nói em nghe, năm đó anh đã phạm phải án gì?”



Thời Việt nhìn cô, thở ra một hơi khói, nói qua loa: “Bắt một tên khốn, kéo bè lũ đánh nhau”.



Nam Kiều nói: “Chẳng biết tiếc mạng”



Thời Việt đưa tay kéo cô lại: “Coi thường anh à?”



Nam Kiều đẩy tay anh: “Đừng có nháo! Ở đây nhiều người!”



Thời Việt ngậm điếu thuốc, lại càng kéo cô chặt hơn: “Vậy ý em là, ít người thì có thể?”



Nam Kiều tức giận nói: “Cút!”



Thời Việt nghe lời cô mới lạ, từ đằng sau ghé sát tai cô nói: “Đến lúc

chia đội, Thường Kiếm Hùng nhất định sẽ là đội đỏ, anh ở đội xanh. Anh

hỏi em lần nữa, em muốn đội đỏ thắng hay đội xanh thắng?”



Nam Kiều tức giận nói: “Đội đỏ!”



Thời Việt cười khẽ: “Vậy theo ý em”.