Phương Nam Có Cây Cao
Chương 17 : Người đàn ông càn quấy
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Vẫn như trước nay mà định. Hai đội đỏ xanh đối đầu nhau, đội đỏ là bên tiến công, đội xanh là bên phòng thủ.
Thường Kiếm Hùng có sở trường tấn công và lãnh đạo, lúc phân đội, tất nhiên trở thành lãnh đạo của đội đỏ.
Khi đề cử người lãnh đạo đội xanh, tất cả mọi người đều không hẹn mà
cùng nhìn về phía Thời Việt. Nhưng trong mắt mọi người, Thời Việt cũng
chỉ là một nhà đầu tư bình thường, chẳng qua sức vóc có chút dẻo dai
mạnh khỏe thôi, cho nên nếu Thời Việt không lên tiếng, cũng không ai dám ép anh.
Thường Kiếm Hùng kiêu ngạo nhìn tình thế này, ánh mắt Thời Việt vẫn luôn giữ vẻ trầm mặc.
Anh biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng lửa giận lại hừng hực thiêu đốt.
Mới vừa rồi anh tập trung tháo lắp súng ống, lúc quay mắt nhìn thì thấy ở rừng cây đối diện, Thời Việt đang thân mật ôm Nam Kiều từ phía sau.
Đương lúc ai cũng quay lưng về phía họ nên không nhìn thấy, nhưng anh
thì sao? Anh ở ngay trước mặt Nam Kiều và Thời Việt có thể xem như không có gì sao?
Thường Kiếm Hùng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, tuyệt đối không thể để mặc thứ mình đã thích từ nhiều năm, người phụ nữ gần mình trong gang
tấc bị cướp đi.
Anh đợi đã mười năm, chờ Nam Kiều từ châu Âu về nước, đợi bản thân mình hoàn thành xong nghĩa vụ quân sự, giải ngũ quay về.
Chu Nhiên à, cái tên mặt trắng nhanh chân đến trước này, anh tất nhiên
căm hận, nhưng không hề để vào trong mắt. Đến Bắc Kinh chưa được bao lâu thì anh đã điều tra ra được Chu Nhiên ngoại tình. Anh hẹn gặp Nam Kiều
tại Thế Mậu Thiên Giai chính là vì muốn để cho cô tận mắt nhìn thấy vị
hôn phu này của cô làm chuyện tốt gì sau lưng cô.
Tất cả mọi thứ đều thuận theo sắp xếp của anh. Nhiều năm vinh quang và
tích lũy kinh nghiệm ở quân đội, người nhà họ Nam quả nhiên rất thích
anh. Nhưng mà cái tên Thời Việt này, cái tên Thời Việt ù ù cạc cạc bỏ
vốn đầu tư vào Lập tức phi hành này, từ đâu chui ra đạp anh một cước!
Nhưng mà khiến anh kinh hoàng hơn là, cái tên Thời Việt đó, dáng dấp
thật giống một người anh quen biết tên là Thời Tuấn Thanh, không chỉ vóc dáng, ngay cả giọng nói cũng y hệt!
Khoảnh khắc nhìn thấy Thời Việt, trong lòng anh chỉ có bốn chữ: oan gia ngõ hẹp.
Anh gắt gao nhìn chăm chăm vào Thời Việt, chỉ hận nỗi không thể lau
thuốc màu trên mặt anh ta đi, nhìn thật kỹ khuôn mặt đó, đến cuối cùng
có hình dáng ra sao!
Người tổ chức của “Săn Ưng” quan sát hồi lâu, thử thăm dò: “Thời tiên
sinh, tôi chú ý thấy động tác dùng súng của anh tuy tùy ý nhưng thành
thục, cảm giác như đã có kinh nghiệm. Không biết anh có đồng ý thử một
lần không?”
Thời Việt cầm súng trong tay, híp mắt nhắm vào người tổ chức của “Săn
người. Anh kéo tên đội viên đội đỏ này làm tấm chắn, lao ra khỏi công sự dũng mãnh bắn phá. Tấm khiên chắn bằng người bốc lên khóc xanh, mà trên người của ba người khác cũng bay lên một làn khói dày.
Chỉ còn lại Thường Kiếm Hùng.
Trong tay Thường Kiếm Hùng là một cây súng laser đã dùng hết đạn, vẫn
chưa kịp thay, Thời Việt giương súng nhắm vào anh, Thường Kiếm Hùng né
tránh theo bản năng.
Nhưng Thời Việt không nổ súng. Nòng súng nâng lên, không chút do dự bắn vào đội viên cuối cùng đang cắm cờ đỏ lên đỉnh núi.
Người tổ chức của “Săn Ưng” nhìn thấy tất cả, gật đầu tán dương: “Thực
lực ngang nhau, chỉ cần Thời Việt lúc này bắn trúng Thường tổng thì sẽ
hòa”.
Nam Kiều trong lòng khẽ động, bỗng cảm giác có gì đó không đúng, liền vội vàng đứng dậy chạy lên đỉnh núi.
…
Người chung quanh đều đã lui đi hết.
Thời Việt ném súng laser đang cầm trong tay qua một bên. Ánh mắt anh lạnh lùng, giễu cợt.
“Là giả, chẳng thú vị gì cả”.
Sắc mặt Thường Kiếm Hùng dần trầm xuống, lạnh lẽo như sắc trời đen kịt tháng mười hai.
Hai người giằng co trong trầm mặc, giữa hai người như có gió bão, lượn vòng, bầu không khí ngày càng trầm trọng.
Thời Việt lấy dụng cụ laser trên lưng ra, ném máy theo dõi đi, cười
lạnh: “Hao phí sức lực dẫn tôi đến đây, chẳng phải là muốn đánh với tôi
một trận sao? Đến đây đi”.
Thân thể anh như sắt thép, sống lưng thẳng tắp nghiêng về phía trước, tứ chi vươn ra thu vào, một cách tự nhiên hình thành tư thế công thủ.
Thường Kiếm Hùng tất nhiên quen thuộc tư thế đó.
Tư thế này, mỗi một đường thẳng, mỗi một góc đều có sự liên kết chặt chẽ với nhau. Chỉ cần có chỗ nào không đúng tiêu chuẩn, huấn luyện viên sẽ
trừng phạt không kiêng nể.
Thường Kiếm Hùng bóp hai tay thành quyền, nổi lên những tiếng răng rắc.
Anh nghiến răng nói:
“Thời Tuấn Thanh, biệt lai vô dạng ”. (2)
(2) Biệt lai vô dạng: từ khi chúng ta chia tay nhau hy vọng rằng anh vẫn khỏe.