Phương Nam Có Cây Cao

Chương 18 : Đàn ông đối chất

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Đúng thế, Thời Việt thể hiện rõ ràng ra tính chất của

động tác, Thường Kiếm Hùng chẳng nhẽ lại không nhận ra đó là Thời Tuấn

Thanh sao? Người đó đã cùng anh trải qua cuộc tuyển chọn tàn khốc, thành công bước vào trại huấn luyện dự bị đại đội đặc chủng quân hàng không

“Trời xanh kiếm sắc”, Thời Tuấn Thanh!



Chỉ cần tham gia cuộc tuyển chọn đó thì không ai có thể quên được, đó là ký ức không thể nào xóa nhòa.



Ngày hai mươi ba.



Ba mươi người trên khắp cả nước đến tham gia tuyển chọn tân binh. Thân

thể, tâm lý, sức khỏe, bối cảnh gia đình, tất cả đều phải trải qua xem

xét và sàng lọc kỹ lưỡng, đảm bảo người đề cử có tố chất vững vàng,

chính trị và trung thành.



Họ bị ném vào một khu rừng tùng hoàn toàn xa lạ tự mình sinh tồn, tìm

kiếm bộ chỉ huy bí mật được xây dựng tại đây và tiêu diệt “kẻ địch”. Về

sau mới biết, đó là một hòn đảo ở Nam Sa.



Khi ấy họ còn chưa từng sờ qua súng, chưa từng nhận được bất kỳ sự huấn

luyện nào, lại phải ứng đối, vượt qua đội ngũ lão binh đã được đặc biệt

huấn luyện bất cứ khi nào cũng có thể tập kích. Đêm đầu tiên có tám

người vì thiếu cảnh giác mà bị tiêu diệt, mất tư cách đi tiếp. Những

người may mắn còn tồn tại bởi trốn tránh truy đuổi nên dẫu có sức cùng

lực kiệt cũng không dám ngủ. Cứ như thế liên tục ba ngày, có người tinh

thần đã bắt đầu suy sụp, mọi người mới bắt đầu ý thức được lần tuyển

chọn này không phải là một trò đùa.



Thường Kiếm Hùng là người thông minh, rất nhanh đã nghĩ đến chỉ có thể

liên minh mới có thể kiên trì được đến cuối cùng. Anh nhìn trúng Thời

Tuấn Thanh, tên này là một thằng nhóc xuất thân từ nông thôn, so với

những người tham gia ở đây không phải là cường tráng nhất, nhưng phản

ứng lại rất bén nhạy, thái độ làm người cũng đáng tin. Quan trọng hơn

là, cậu ta tuy thoạt nhìn không phải là một kẻ du thử du thực, nhưng lại dường như từng đánh nhau không ít lần. Cậu ta quật ngã mấy đội viên

được huấn luyện đặc biệt, từng quyền từng cước đều luyện thành từ thực

chiến, không quá ngông cuồng, nhất thời liền có đất dùng.



Lão binh của đội huấn luyện đặc biệt trước nay dạy dỗ tân binh đều không hề nể mặt, huống chi bọn họ chỉ là một đám “oắt con” ngay cả tân binh

cũng không phải?



Phải dồn họ vào chỗ chết. Mỗi một lần thử thách đều phải ép thể lực của

bọn họ đến cực hạn, nếu kiên trì thì sẽ được đi tiếp, không thể thì cút

đi.



Đến ngày thứ tám chỉ còn lại mười người.



Ngày thứ mười tám, bốn người.



Thời điểm đó họ chỉ còn lại khả năng sinh tồn cơ bản nhất, bắt được một

con chuột hay con cá đều có thể không chút do dự mà kéo xé, nuốt vào cả

thịt cả máu. Cả người đều như chết lặng, chạy trốn một cách máy móc,

truy đuổi, công kích, không hề nói một lời oán than, chẳng qua là đang

liều mạng so xem thân thể ai kiên cường mạnh mẽ hơn, phòng tuyến tinh

thần của ai kiên cố hơn.



Thường Kiếm Hùng và Thời Tuấn Thanh cố gắng đến cuối cùng. Dìu nhau vào
Hóa ra Nam Kiều là tam tiểu thư nhà họ Nam kia.



Nam Kiều vô cùng yêu thích sự nghiệp, khiến trong lòng anh nổi lên một

suy nghĩ to gan, suy nghĩ này khiến anh cũng không muốn tin.



Nhưng ở trong phòng thí nghiệm của Nam Kiều, anh chiếu theo năm và tên

để tìm, quả nhiên thấy được thứ anh muốn thấy nhất, cũng là thứ anh

không muốn nhìn thấy thất nhất.



Luận văn MEMS năm đó, mặc dù đến kỳ hạn mới công khai, không tính là cơ

mật quân sự, nhưng cũng là từ một kênh bí mật mà có được tin tức quan

trọng này. Thường Kiếm Hùng cầm bản luận văn viết tay này của anh đi lấy lòng Nam Kiều, không hề nghĩ đến rất nhanh đã có người đến yêu cầu kiểm tra luận văn.



Kết quả tất nhiên là tìm không ra.



Thường Kiếm Hùng không dám thừa nhận, giữ vững im lặng.



Nhưng thật trùng hợp làm sao, đêm đó anh lén ra ngoài gặp bố lần cuối,

liền bị hoài nghi rằng anh lấy tài liệu này ra ngoài bán lấy tiền để trả nợ.



Luận văn đó tung tích không rõ, anh, hết đường chối cãi.



Tổ chức “Trời xanh kiếm sắc” này rất đặc thù, sao có thể dung nạp một người đã bị hoài nghi về lòng trung thành cơ chứ?



Anh bị đuổi. Từ đó về sau không thể nào quay trở về được nữa.



Thời Việt nhìn Thường Kiếm Hùng dưới đất, trong lòng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ, càng nhiều hơn chính là cừu hận.



Anh nghiến răng, cúi người ghé sát tai Thường Kiếm Hùng nói: “Anh thích

cô ấy? Sai, anh yêu cô ấy, yêu cô ấy đến tận xương tủy! Tôi đây sẽ không để cho anh được như ý nguyện đâu!”



Thường Kiếm Hùng giận dữ nói: “Cậu dám động vào một sợi lông của cô ấy, tôi phế cậu nửa đời sau!”



Thời Việt cười khẽ: “Tôi không động đến cô ấy, tôi để cô ấy đến động đến tôi”.



Thường Kiếm Hùng vừa nghe những lời này, tức giận mắng to: “Tên khốn khiếp như cậu mà cũng xứng với cô ấy sao?”



Thời Việt cười nhạt: “Đúng, tôi khốn khiếp, tôi thấp hèn dơ bẩn! Vậy tôi đây sẽ để cho anh xem xem, kẻ khốn khiếp này xứng với tam tiểu thư nhà

thượng ti lệnh như thế nào!”



Anh đưa tay nhặt súng dưới mặt đất, không quay đầu mà nã một phát súng.

Chỉ nghe “bịch” một tiếng, súng laser bắn vào áo bay lên làn khói xanh

lọt vào camera giám sát. Rất nhanh, toàn bộ căn cứ vang lên tiếng thông

báo của một giọng nữ cứng nhắc:



“Toàn quân đội xanh tử trận! Toàn quân đội xanh tử trận!”







Nam Kiều vội leo lên đỉnh núi, thấy hai người đàn ông đứng đó, toàn thân đầy đất.



Thời Việt cười, thuốc màu bôi đầy mặt, hàm răng trắng sắc bén.



“Như em mong muốn, đội đỏ thắng rồi”.