Phương Nam Có Cây Cao

Chương 19 : Người phụ nữ chúc ngủ ngon

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Nam Kiều cùng hai người đàn ông quay trở về, không một

ai lên tiếng, ngay cả cô là người không nhạy bén nhất cũng cảm giác được trong không khí có khí tức không bình thường.



Cô nhìn Thời Việt, hỏi: “Hai người đánh nhau à?”



Thời Việt nói: “Không đánh một trận sao phân được thắng thua?”



Nam Kiều nhìn Thời Việt, lại nhìn Thường Kiếm Hùng, đá Thời Việt một cái, lạnh nhạt nói: “Vậy sao anh còn đứng được?”



Thời Việt nhìn Nam Kiều đầy thâm ý, nói: “Sợ em đau lòng, có gãy chân cũng phải nhịn”.



Thường Kiếm Hùng thật sự không thể nào nhìn được nữa, lạnh lùng hừ một

tiếng. Bước lên hai bước, đột nhiên kéo Nam Kiều lại, nói: “Anh có lời

muốn nói với em”.



Thời Việt nheo mắt, cười lạnh, cầm một cành cây quay trở về.



Anh sợ sao? Anh đương nhiên không sợ. Thường Kiếm Hùng nói dối đã mười

năm, anh không vạch trần, lẽ nào Thường Kiếm Hùng lại chủ động thừa nhận sao?



Thường Kiếm Hùng kéo Nam Kiều qua một bên, Nam Kiều hỏi: “Hai người đã xảy ra chuyện gì?”



Thường Kiếm Hùng đặt tay lên vai Nam Kiều, nói: “Nam Kiều, em nghe anh

nói, cái tên họ Thời đó chẳng phải người tốt lành gì đâu, em cách xa cậu ta ra một chút!”



Nam Kiều không có thói quen để người khác chạm vào mình, liếc nhìn cánh

tay đang đặt lên vai mình, ngẩng đầu cau mày nói: “Dẫu anh ta không phải kẻ tốt lành thì có thể làm gì được em chứ?”



Thường Kiếm Hùng dụng tâm khuyên nhủ, nói: “Em toàn tâm toàn ý làm

nghiên cứu, anh không mong em chịu phải bất kỳ phiền nhiễu nào. Nhưng

kinh nghiệm xã hội của em không phong phú, không hề biết lòng người có

bao ác ý”.



Nam Kiều lùi về phía sau hai bước, gỡ tay Thường Kiếm Hùng ra, nói: “Vậy anh nói em nghe xem, coi có ác tâm không”.



Thường Kiếm Hùng nói: “Lừa tài lừa sắc, còn chưa đủ sao?”



Nam Kiều thản nhiên nói: “Em chỉ biết Thời Việt là người làm ăn. Một

nghìn bốn trăm vạn cổ phiếu, sáu trăm vạn trái phiếu, anh ta và Lập tức

phi hành có cùng lợi ích, anh ta sẽ đi làm ăn lỗ vốn sao?”



Thường Kiếm Hùng vội nói: “Em không biết người này cậu ta…”. Anh bỗng

ngừng lại, ánh mắt hung tợn, dường như đang nghĩ đến điều gì, giọng điệu chậm lại, nói: “Đường dài mới biết ngựa hay, lâu ngày sẽ nhìn thấu lòng người, cậu ta sớm muộn cũng sẽ giấu đầu lòi đuôi mà thôi. Nam Kiều,

Thời Việt kẻ này miệng đầy lời nói dối, nếu cậu ta có nói gì với em, em

ngàn vạn lần đừng nên tin”.



Nam Kiều lạnh nhạt nói: “Cảm ơn anh đã nhắc”.



Sắc mặt Thường Kiếm hùng giãn ra, nói: “Anh cũng không muốn nói thêm gì, em quay về đi”.



Thường Kiếm Hùng đi song song cùng Nam Kiều qua con dường uốn khúc, hồ

nước xanh như ngọc. Trên núi hoa đào đã lác đác khai hoa. Thường Kiếm
Trịnh Hạo vác ba lô trên lưng, kéo mắt kính xuống, nói: “Mẹ con đi họp rồi”.



“Con ở nhà một mình sao?”, bố của Trịnh Hạo phần lớn thời gian mỗi tuần

đều ở tại đơn vị, cho nên nếu hôm nào đó Nam Cần đi công tác, Trịnh Hạo

sẽ phải ở một mình.



Trịnh Hạo gật đầu, đứa trẻ này vẫn còn ngây thơ khờ khạo ngốc nghếch

lắm. Cậu nhóc nói: “Con bỏ quên chìa khóa ở nhà rồi. Mẹ con mai mới trở

về được, mẹ bảo con đến ở nhà cậu một đêm”.



Nam Kiều nhíu mi: “Vậy con đến chỗ dì làm gì?”



Trịnh Hạo vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Hai đứa nhóc nhà cậu, không có tiếng nói chung với con”.



Nam Kiều: “…”



Bỗng dưng lại thêm một đứa trẻ chưa lớn, Nam Kiều có chút không được tự nhiên, có chút đau đầu.



Cô có thể tự mình trông nom nổi đứa trẻ chưa lớn này được không cơ chứ?



Đúng là chuyện chẳng biết nên làm sao cho phải mà!



Nhưng con nhà người ta đã tìm tới cửa rồi, cô là dì, cũng không thể không nể mặt đuổi nó về nhà anh trai Nam Tư được.



Nam Kiều kiên nhẫn đưa Trịnh Hạo về nhà mình.



“Đêm nay con ngủ ở đó”, Nam Kiều chỉ vào cái giường xếp, “Dì ngủ dưới đất”.



“Dì à!”, Trịnh Hạo giật mình hét lên, “Nhà dì ngay cả một cái giường cũng không có sao!”



“Đấy không phải giường thì là gì?”



“Đó là đệm thể thao…”



“Đừng có yếu đuối như vậy!”, Nam Kiều cũng không hề chừa lại chút mặt

mũi cho đứa cháu ngoại này, “Không chịu được thì về nhà cậu”.



“Ngủ ở chỗ này của dì sẽ ảnh hưởng con dậy thì…”



“…”



Trịnh Hạo cứ như vậy ồn ào với dì một chặp, khuôn mặt còn buồn rười rượi ném ba lô xuống, nhưng không có ý đổi chỗ.



Giải quyết được vấn đề ngủ rồi, tiếp theo là ăn uống. Nam Kiều nhìn vào

căn bếp lạnh lẽo, kể từ khi cô thuê căn phòng này còn chưa mở gas ra

nữa, cũng không biết là có mở ra được không.



Bụng Trịnh Hạo kêu lên một tiếng ục ục, Nam Kiều cảm thấy bản thân không thể ngược đãi cháu trai mình trong việc ăn uống được.



“Đi, đi ra ngoài ăn”.