Phương Nam Có Cây Cao
Chương 20 : Đôi nam nữ cùng nấu cơm
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Nam Kiều dẫn theo Trịnh Hạo ra ngoài ăn cơm, Trịnh Hạo lẽo đẽo theo sau, lại còn rất không tình nguyện.
“Mẹ con nói dầu mỡ bên ngoài đều lấy từ cống rãnh…”
“…”
Nam Kiều và Trịnh Hạo nhìn vào một quán ăn gần tiểu khu, nghe Trịnh Hạo nói, suýt chút ói hết ra.
Nam Kiều kéo Trịnh Hạo, lạnh nhạt nói: “Đúng là nên ném con qua nước ngoài vài năm”.
Trịnh Hạo biện hộ: “Đừng nói nữa mà dì, mẹ con muốn con học xong cấp hai sẽ xuất ngoại, con hưởng thụ trong nước trước không được sao?”
Trẻ con Bắc Kinh lớn lên đều nói nhiều, Trịnh Hạo cũng không là ngoại
lệ. Nam Kiều chỉ đành bó tay với đứa cháu ngoại này, giục cậu nhanh chọn món, nếu chọn không được thì sẽ đi đến Subway. (1)
(1) Subway là tên chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh của Mỹ.
Trịnh Hạo vừa nghe nói đến Subway, suýt chút nữa rớt cả mắt ra ngoài: “Dì à, dì bình thường ăn mấy thứ này à?”
Nam Kiều nói: “Tối nào dì cũng ăn mấy món rau dưa này thôi”.
Trịnh Hạo liếc mắt nhìn cô: “Lười biếng”.
Nam Kiều: “…”
Trịnh Hạo nói: “Dì à, sao dì lại không tìm ai đó tới làm cơm giúp?”
Nam Kiều nói: “Con là con trai mà sao lại nói nhiều thế hả?”
Trịnh Hạo nói: “Dì à, dì có biết làm cơm không? Chúng ta mua ít đồ về làm cơm nhé”.
Nam Kiều tức giận nói: “Dì không biết làm mấy món con muốn ăn đâu!”
Trịnh Hạo giơ ngón tay chỉ về phía đối diện: “Đằng trước kia, dì có thấy cái người đang dắt theo ba con chó kia không? Cầm cả một cái túi lớn đồ ăn, người ta là đàn ông mà còn có thể nấu ăn, sao dì lại không biết
chứ? Dì à, dì là phụ nữ sao?”
Nam Kiều chỉ hận không thể tát một cái rớt mồm Trịnh Hạo.
Trịnh Hạo nói: “Dì à, hình như con chó ở giữa kia nhận ra dì á, sủa gâu gâu muốn xông vào dì kìa, còn muốn tới cắn dì nữa”.
Nam Kiều nghĩ, Trịnh Hạo con đủ rồi đấy, con chó kia nhận ra dì, cả nhà con chó kia đều nhận ra dì.
Thời Việt cười khẽ: “Nhàn rỗi vậy, dẫn em trai ra ngoài tản bộ à?”
Trịnh Hạo săm soi Thời Việt, ngẩng đầu nói: “Con không phải em trai dì ấy”.
Mấy ngày qua Nam Kiều vẫn luôn vội vàng bận rộn chuyện đổi xí nghiệp,
hai bên đều phải cố gắng trong khoảng thời gian ngắn nhất. Thời Việt
hình như là nhà đầu tư cho show tạp kỹ kia, trong khoảng thời gian này
cũng rất ít khi thấy mặt. Lần trước Thời Việt có đến, hai người cũng chỉ nói qua vài câu công việc, sau đó cũng vội rời đi.
Nam Kiều nhìn thấy trong ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng của Thời Việt
vài phần ôn hòa, hình tượng ở nhà cầm theo mấy túi đồ ăn kia thật là rất hiếm thấy. Cô nói: “Cháu ngoại em”.
Thời Việt nhìn Trịnh Hạo, nói: “Vậy sao, lớn lên lại đẹp trai thế, anh còn tưởng đâu là em trai”.
Trịnh Hạo ưỡn thẳng lưng, hỏi: “Dì à, hai người quen biết nhau sao?”.
Rồi lại hỏi Thời Việt: “Chú là ai đó? Chó của chú thật biết nghe lời”.
của Nam Kiều bị đả kích nặng nề. Thật chẳng khác nào bị anh ăn mất một
bộ phận nào đó trên thân thể vậy.
Sau một hồi cô mới hoàn hồn trở lại, thì Thời Việt đã mang hết tất cả món ăn đến phòng ăn rồi.
“Mới ăn có một nửa thôi mà đã mất hồn rồi à?”
Thời Việt xới cơm, nhàn nhạt hỏi. Nam Kiều tất nhiên sẽ không thừa nhận
nguyên nhân mất hồn, liền thuận theo lời anh nói: “Anh làm à?”
Thời Việt nói: “Mẹ anh làm”
Nam Kiều kinh ngạc nói: “Hả?”
Thời Việt nói: “Anh mỗi tháng đều về nhà một lần, vừa mới mang qua. Vốn
dĩ ăn vào buổi sáng là ngon nhất, bây giờ đã tối rồi, nhưng hương vị
cũng không tồi.”
Nam Kiều hỏi: “Dì ấy ở một mình sao?”
Thời Việt nhướng mày, ngước mắt nhìn Nam Kiều, nói: “Bà ấy không thích
Bắc Kinh, trong nhà có vài mẫu đất, bà ấy thà ở nhà trồng trọt còn hơn”.
Trước kia, Nam Kiều từng đến nhà anh lấy lại máy bay, một câu “ngoài
đường” đó đã nói cho anh biết cô đã nghe qua chuyện từng rời khỏi đơn vị của anh.
Không phải là chim thì không biết tiếc lông chim, dẫu cho anh có mang tiếng xấu.
Đời người, đau khổ nhất chính là phải trơ mắt nhìn bản thân mình bị phá
hoại mà bản thân lại bất lực không thể làm gì. Khi ấy đã có bao nhiêu
người chửi mắng anh ti tiện? Anh không còn nhớ rõ nữa. Sau này anh cũng
chẳng mấy quan tâm.
Anh đã gặp biết bao người, Nam Kiều lần đầu tiên gặp anh liền nảy sinh
hứng thú với anh, chẳng nhẽ anh lại không nhìn ra được điều ấy sao?
Nhưng hôm ấy đối mặt với Nam Kiều, anh bỗng dưng rất muốn biết, khi một
người phụ nữ đã biết quá khứ của anh, có còn yêu anh nữa hay không.
Giống như bây giờ, anh lại càng muốn biết, người phụ nữ có gia thế xuất
sắc này, khi biết anh xuất thân hèn mọn, rốt cuộc sẽ nhìn anh như thế
nào.
Thế gian này chính là bụi trần đầy mặt, tóc đã nhuốm sương (4), thế giới cổ tích xinh đẹp kia ở nơi đâu.
(4) Nguyên tác là “trần mãn diện, mấn như sương”, trích từ bài thơ “Giang thành tử” của Tô Thức.
Nhưng Nam Kiều lại nói: “Nhà anh nhất định rất đẹp”.
“Tại sao?”, Thời Việt hỏi.
“Bởi anh rất khéo”, Nam Kiều nói.
Thời Việt ngẩn ngơ, sau đó cúi đầu cười nhẹ.
Anh thừa lúc Nam Kiều đang ôm chén cơm ra cửa, ôm cô từ phía sau, hôn một cái lên cổ cô.