Phương Nam Có Cây Cao

Chương 21 : Người đàn ông buồn chán

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Thời Việt làm món Giang Tây.



Có lẽ bởi tỉnh H và Giang Tây tiếp giáp, Nam Kiều và Trịnh Hạo đều là

người tỉnh H, ăn món Giang Tây cũng cảm thấy rất hợp khẩu vị. Nhất là

Trịnh Hạo, rất ít khi được ăn những món ăn thuần túy ở phương Nam, nói

cũng ít đi hẳn, chỉ chăm chăm vùi đầu vào ăn cơm. Cậu nhóc đang trong

thời kỳ dậy thì, ăn rất nhiều, một mình tiêu diệt sạch sẽ hết ba bát cơm và bốn cái bánh bao xanh.



Nam Kiều vốn nghĩ Thời Việt làm rất nhiều món, nào biết được hai người

một lớn một nhỏ ăn sạch sẽ như gió cuốn mây tan, ngay cả một giọt canh

cũng không chừa lại.



Trịnh Hạo vỗ vỗ bụng, thâm tình nhìn Thời Việt: “Chú Thời, chú nấu ăn ngon quá, so với mẹ con còn làm ngon hơn”.



So với mẹ mình còn làm cơm ngon hơn, chính là đánh giá cao nhất mà một đứa trẻ.



Thời Việt xoa đầu cậu nhóc.



Trịnh Hạo lại tiếp tục thâm tình nói: “Chú Thời, sau này con có thể thường xuyên đến đây ăn được không?”



Thời Việt cười: “Bất cứ lúc nào”



Nam Kiều nhíu mi.



Trong phòng bếp có máy rửa chén cho nên không cần họ phải tự mình động

tay. Thời Việt đi ra từ phòng bếp, thấy Trịnh Hạo đang nhìn trái ngó

phải trước phòng ngủ.



Giường chiếu ở phòng khách vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, phối ba màu xám đen trắng, đơn giản mà mang lại cảm giác hiện đại.



Trịnh Hạo nhìn mà thèm nhỏ dãi.



Lấy cái giường này mà so, thì cái giường xếp nhà dì thật chỉ là một món đồ chơi!



Trịnh Hạo không những không sợ người lạ, mà còn không xem mình là khách. Cậu kéo người Thời Việt cúi xuống, ghé tai anh hỏi: “Chú Thời, chú có

để ý nếu con ở lại đây một đêm không?”



Thời Việt nhớ đến cái giường xếp trong nhà Nam Kiều, đoán chừng cô còn

chưa đổi. Thời Việt xoa đầu Trịnh Hạo, cười nói: “Được thôi, tiểu tử

thối”



Trịnh Hạo hỏi: “Chú Thời, chú độc thân à?”



Thời Việt nói: “Đúng thế”.



Trịnh Hạo nói: “Chú sao lại không đi tìm bạn gái?”



Thời Việt cười: “Tìm không ra”



Trịnh Hạo hừ một tiếng, hướng về phía Nam Kiều, giảo hoạt: “Kia chẳng

phải có sẵn còn gì? Dì con tuy không biết làm cơm Trung, nhưng biết làm

cơm Tây đó, chú quen là được thôi. Quan trọng nhất là dáng người đẹp,

khí chất tốt, có phải không nào?”



Thời Việt chỉ cười không nói.



Trịnh Hạo vừa quay đầu lại, Nam Kiều đang lạnh lùng nhìn cậu nhóc.



“Còn nhiều lời dì sẽ ném con tới chỗ cậu”.
quét qua những bồn hoa xanh biếc. Những người đi đêm chỉ nghe được tiếng “vù vù” từ sau vút đến, quay đầu lại nhìn thì anh đã lướt qua rồi.



Trịnh Hạo đạp xe chạy theo thật nhanh, cái cảm giác chạy thỏa thuê này

khiến cậu thiếu niên như bùng cháy. Gió đêm mát lạnh thổi qua gương mặt

cậu, lướt qua giao lộ có đèn xanh đang dần chuyển thành đèn vàng, rồi

lại thêm một giao lộ như thế nữa.



“Thời Việt! Chú là nam thần của cháu!”



Lúc Thời Việt lao đến trạm dừng xe lửa Quốc Mậu thì cậu nhóc kia đã cho dừng lại máy bay, khua tay gào to ở sau lưng.



Thời Việt và tàu điện ngầm cùng tiến vào trạm.



Anh đuổi tới toa số 7, cửa xe hai bên vừa mở, người phụ nữ áo trắng thanh thuần đó đã đứng trước mặt anh.



Anh vươn tay, kéo tay Nam Kiều bước xuống. Hành khách trên tàu đều tỏ vẻ kinh ngạc, anh ăn mặc sáng sủa như thế, cùng với Nam Kiều, hai người

như thể người nổi tiếng, sao có thể không khiến người khác ấn tượng khắc sâu đây? Thậm chí còn có người lấy ra điện thoại di động, chạy tới cửa

xe đang dần đóng lại để chụp hình.



Thời Việt kéo Nam Kiều qua một bên, tắt GP camera trên người đi, dựa vào tường thở dốc. Hai kilomet này trên cơ bản đã là tốc độ chạy cực hạn

rồi, không giống với chạy cự li dài còn có thể điều chỉnh tốc độ trước,

giữa và sau. Dẫu có là vận động viên điền kinh chuyên nghiệp chạy đi

nữa, thì mồ hôi cũng phải tuôn đầm đìa.



Nam Kiều mở chai nước Pocari Sweet đã mua từ trước đưa cho anh, cầm khăn lau mồ hôi anh.



Thời Việt uống một hớp nước, mồ hôi đầy mắt, ngay cả lông mày cũng ướt nhẹp, càng trở nên đen hơn, sắc bén mà ngang ngạnh.



Anh nhìn Nam Kiều, ánh mắt đặc biệt sắc bén: “Gối thêu hoa à?”



Nam Kiều thản nhiên nói: “Anh còn tưởng là thật à”. Tay cô cầm khăn, lau qua cổ anh. Vừa mới vận động mạnh xong, mỗi một mạch máu trong anh đều

di động rất nhanh, Nam Kiều chạm vào động mạch chủ đang đập mãnh liệt

trên cổ anh, cảm giác như đang ấn vào dã thú không chịu đứng yên.



Thời Việt cảm nhận được xúc cảm trên tay cô, ánh mắt trầm xuống, thấy

đỉnh đầu cô đang ở trước mắt mình. Những sợi tóc dày, đen nhánh rẽ thành ngôi giữa, lộ ra một đường phân cách tinh tế như tơ.



Thời Việt bỗng nhiên “ôi” lên một tiếng.



Chân mày Nam Kiều bỗng nhíu chặt: “Sao thế?”



Thời Việt hơi co một chân lên, thở hổn hển nói: “Chân anh hình như bị chuột rút rồi”.



Nam Kiều không hề nghi ngờ, cúi người xuống, ngón tay đè lên bắp chân rắn chắc như đá của anh: “Ở đây?”



Thời Việt kéo cô lại, vác cô lên vai như một bao tải, đi ra ngoài.



“Th…”, Nam Kiều ngay cả một chữ “Thời” cũng chưa ra khỏi miệng, bỗng

nhiên nhớ ra vào giờ này, tuy rằng người ở trạm Quốc Mậu tuy không

nhiều, nhưng nếu la lớn như vậy, sẽ khiến cho người ta chú ý. Cho nên

chỉ đành ngậm miệng, phản kháng trong im lặng.



Nhưng thân thể Thời Việt cứng rắn như thép, cô dù có liều mạng cắn, anh cũng không hề có chút phản ứng.



Thời Việt khiêng cô đến một nơi kín đáo tránh người và camera giám sát,

thả cô xuống. Anh trở tay chạm vào vai cô, cười nhạt nói:



“Em kích động như thế làm gì?”