Phương Nam Có Cây Cao

Chương 22 : Người đàn ông nổi tiếng ngoài ý muốn

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Nam Kiều dựa lưng vào tường, mím đôi môi mỏng, đỏ mềm

tinh tế. Toàn bộ bên trong trạm xe lửa sáng rực, trống trơn, không gian

lớn mà chỉnh tề. Cô như một đóa hồng dựa vào tường, hoàn toàn không ăn

khớp với hoàn cảnh chung quanh, tươi đẹp dị thường.



Ngón cái của Thời Việt khẽ vuốt qua môi cô: “Anh rất thích ngắm nhìn bộ

dáng hoảng hốt này của em”. Anh cúi đầu nói, khẽ cười, nói: “Anh vẫn còn có thể ăn được em đấy! Răng em quá nhọn rồi”.



Anh hớp một hớp nước nữa, kéo tay Nam Kiều nói: “Đi thôi”.



Nam Kiều gọi anh: “Thời Việt”.



“Ừ?”, Thời Việt rất ít khi nghe cô gọi tên mình như vậy, quay người chăm chú nghe cô nói.



“Em vừa nghĩ, sản phẩm của Lập tức phi hành rốt cuộc là nên bán thế

nào”, cô dừng lại một chút, ánh mắt an tĩnh mà tự tin: “Nó đáng được

tiến vào thị trường quốc tế”.



Thời Việt trong nháy mắt liền hiểu ý cô. Anh bỗng nảy ra ý tưởng chạy

đêm này liền khiến Nam Kiều nghĩ đến kết hợp X và GP Camera thành một

thiết bị quay chụp, GP camera được đông đảo các quốc gia Âu Mỹ tiếp

nhận, mà những người yêu thích thể thao ngoài trời tất nhiên cũng sẽ

tiếp nhận cả máy bay X nữa.



Càng cao hơn, càng xa hơn, càng thời thượng hơn, càng có khuôn mẫu hơn.



Thời Việt nở nụ cười, Nam Kiều đúng thật là một người nhạy cảm. Anh quen biết cô đã gần nửa năm, biết cô phần lớn thời gian đều điềm tĩnh thậm

chí là lãnh đạm, dẫu là bây giờ, cô cũng không để lộ ra ý cười. Nhưng

cái cảm giác thông suốt mà thanh thoát tỏa ra bên ngoài, khiến Thời Việt cảm giác cô như một con bướm còn trong kén bỗng nhiên lúc này chợt dang rộng cánh, lấp lánh rực rỡ.



Anh cong ngón tay búng lên trán cô một cái: “Thật thông minh, hóa ra đầu em cũng biết kiếm tiền”.



Nam Kiều kéo tay anh xuống, ngước đầu nhìn con ngươi đen nhánh trong đôi mắt anh, chân thành nói: “Cảm ơn anh”.



Cũng không biết ai là người tiến tới trước. Lúc hai đôi môi tương hợp,

trong lòng Nam Kiều bỗng có chút run rẩy. Cô còn cảm giác được vị ngọt

xen vào đó là chua chua của Pocari Sweet.



Ngón tay thon dài của Nam Kiều xoa lên lưng Thời Việt, anh lùi về phía sau: “Toàn là mồ hôi thôi”.



Nam Kiều hôn lên môi anh, thấp giọng nói: “Em không để tâm”.



Thời Việt cúi đầu thở gấp, đẩy cô ra: “Anh để tâm”. Ánh mắt anh càng đen hơn, sâu không thấy đáy. Nhìn gương mặt mờ mịt của Nam Kiều, anh nắm

chặt tay cô phủ lên eo mình, lại hạ xuống dưới một chút.



“Em muốn anh đợi đến lúc nào đây?”, giọng anh khàn khàn.



Sắc mặt Nam Kiều chợt đỏ, rút tay về.



“Đỏ cái gì…”. Thời Việt khẽ cười, đưa tay lên ôm má cô, nói: “Đi thôi, Trịnh Hạo còn chờ ở ngoài”.


Nam Kiều nói: “Không có ở Bắc Kinh, sao thế”



Ôn Địch thần bí cười hì hì nói: “Tớ muốn mời Thời Việt giúp chúng ta chụp ảnh tuyên truyền sản phẩm mới, cậu nghĩ sao?”



Hàng mi của Nam Kiều nhất thời nhíu lại.



Đám người Trịnh Hạo và Q Ca post đoạn video Thời Việt chạy đêm kia lên

Internet, cô hoàn toàn không hề hay biết. Sau khi biết video kia nổi

tiếng, từ cuộc thảo luận hăng hái trong phòng làm việc kia cô mới biết

được.



Lúc đó phản ứng đầu tiên của cô là chạy về nhà, chép lại số điện thoại của Thời Việt sau cánh lá lục la, gọi điện đến anh.



“Có muốn xóa nó không?”, cô đầu tiên lại hỏi một câu như vậy.



Từ đầu điện thoại bên kia, cô nghe được tiếng cười khẽ quen thuộc: “Em

thật sự không dùng điện thoại”, Thời Việt nói, “Lần đầu tiên gọi điện

đến cho anh, chẳng nhẽ không phải là nên nói “em nhớ anh” sao?”



Nam Kiều đang lúc cấp bách, lại có phần áy náy, làm gì có tâm tình nghe

anh tán tỉnh linh tinh chứ? Cô nói: “Thời Việt, em lo rằng sẽ gây phiền

phức cho anh”.



Thời Việt cười: “Đừng xóa. Cùng lắm thì sau này ra ngoài chuẩn bị sẵn kính râm với khẩu trang thôi”.



Nam Kiều: “…”



Cô không biết là nên mắng Thời Việt hay là cảm ơn Thời Việt nữa.



Thời Việt an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, làm việc cho tốt vào. Khi nào

quay về Bắc Kinh…”, thanh âm của anh trầm thấp, “Anh sẽ đến tìm em”.



Tuy rằng Thời Việt nói với cô rằng không cần phải xóa video, nhưng thật

ra trong lòng cả hai đều hiểu, có xóa cũng không kịp nữa rồi. Trong lòng Nam Kiều dấy lên một loại bất an khó nói được thành lời. Cô lơ mơ nhận

ra trong lòng mình lo lắng, nhưng cô rốt cuộc lo lắng cái gì, cô cũng

không rõ nữa.



Nam Kiều nói với Ôn Địch: “Chuyện chụp ảnh tuyên truyền, vẫn chưa cần thiết”.



Ôn Địch tò mò nói: “Tại sao? Thời Việt là nhà đầu tư của chúng ta, thừa

dịp nhân khí bây giờ của anh ấy mà chụp ảnh tuyên truyền thì đúng là hot topic cho các blogger đó. Mà ngoại hình của anh ấy, khí chất, lối cư

xử, tất cả đều rất ưu tú, tớ nghĩ so với mời ngôi sao còn tốt hơn đấy”.



Nam Kiều trầm mặc một hồi, nói: “Chuyện này cần phải tôn trọng quyết định của anh ấy”.



Ôn Địch híp mắt cười nói: “Yêu thương, vậy nhờ hết vào cậu đó!”



Ôn Địch đi ra ngoài, Nam Kiều sờ vào chiếc nhẫn ở ngón út, thần sắc

ngưng trọng. Cô cầm điện thoại trên bàn lên, nhấn gọi vào số di động của Thời Việt, nhưng khi cô ấn xuống số cuối cùng thì cô lại cúp điện

thoại.