Phương Nam Có Cây Cao
Chương 23 : Người đàn ông dự tiệc
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Thường Kiếm Hùng nhìn hai tấm hình trong tay.
Đó là một bức ảnh chụp nghiêng mặt Nam Kiều, khuôn mặt lộ ra hơn nửa, có thể nhìn thấy rất rõ dung mạo cô.
Đó là một bức ảnh chụp thấy nụ cười của Thời Việt, anh đang nắm tay Nam
Kiều, dắt cô ra khỏi xe. Nam Kiều đứng không vững, suýt chút ngã vào
lòng Thời Việt. Tấm ảnh này được chụp từ phía sau Nam Kiều, mặc dầu tiêu điểm mơ hồ, nhưng từ góc độ này trông họ lại càng ái muội hơn.
Trên khuôn mặt của Thường Kiếm Hùng là một sự lạnh lẽo phẫn nộ đến cực
điểm. Anh dùng lực chầm chậm vò tấm hình, ấn đường nhíu lại như đang suy nghĩ.
Sau khi video chạy đêm của Thời Việt nổi tiếng trên weibo, có một đám
người nhàn rỗi bắt đầu bàn luận về tướng mạo của “nữ nhân vật chính”
trên mạng, một bên cho rằng là trai đẹp phải đi cùng với gái đẹp, bên
kia lại kiên trì nói “nữ nhân vật chính” tướng mạo bình thường, nếu
không thì sao lại làm mờ khuôn mặt đi cơ chứ.
Đúng lúc đó thì có một người tung ra tấm hình Nam Kiều ngồi trên toa xe
đó, post tấm hình chụp lén đó lên weibo. Khi Thường Kiếm Hùng nhìn thấy
được liền ngay lập tức liên hệ với người đó, bỏ ra một khoản tiền mua
lại tấm hình.
Thân phận này của Nam Kiều, tuyệt không nên bị cuốn vào những sóng gió như thế.
Quan trọng hơn là, anh cần những tấm ảnh này, cũng là vì ý định khác.
…
Danh viện Tung Chúc.
Nếu nói cách xa phố thị phồn hoa, thì cách Cố Cung về phía Tây Bắc gần
năm trăm mét, đầu đường Sa Than Bắc, có ba chùa miếu cổ từ thời Vĩnh
Nhạc triều Minh, kết hợp với nhau cấu thành viện Tung Chúc. Chỉ có những người già sống trong những con hẻm nhỏ gần đó mới biết được nơi ấy mà
thôi.
Viện Tung Chúc này bắt đầu từ đời Minh đã là dùng làm Phiên Kinh Hán và
Hán Kinh Hán, tương tự như với cục biên tập trung ương ngày nay vậy,
không hề phổ biến với người dân. Cho đến bây giờ vây chung quanh là
tường đỏ cao ba thước, rất ít người bến đến bên trong còn có một viện
Tung Chúc xa hoa nổi tiếng.
Sắc trời đã tối.
Đại điện đã trải qua mấy trăm năm mưa gió tuyết sương, một pho tượng Lạt Ma thấp bé màu đỏ tay nâng đèn, chiếu lên vách tường đã loang lổ vết
tích bể dâu, gạch đá bị mài mòn nghiêm trọng.
Thời Việt bước vào từ phía tây của viện. Cảnh sắc trong viện được bố trí rất thanh nhã. Ánh đèn sáng rỡ trong nước phản chiếu, chiếu sáng những
chiếc lá xanh mơn mởn mà ướt át. Trên kiến trúc cổ Trung Quốc bên bờ
nước có treo một chiếc đèn bão hình bát giác, dưới đất là đá cẩm thạch,
ẩm ướt trơn nhẵn, cùng với không khí khô ráo của Bắc Kinh, tạo nên tình
thú tựa Giang Nam.
Toàn bộ trong viện Tung Chúc không có lấy một người giúp việc. Thời Việt đi thẳng đến một căn phòng có vách tường thủy tinh bên bờ nước.
“Nhưng mà trên đời này, mong đợi vào một người đàn ông thật lòng với
mình, còn không bằng nuôi một con chó”. An Ninh khoan thai đứng dậy,
bước tới phía sau Thời Việt, đặt hai tay trắng nõn lên vai anh, ghé vào
tai anh khẽ nói: “Thời Việt, cậu thấy sao?”
Thời Việt không nói một lời, lại ăn thêm một miếng cháo nguội lạnh nữa.
An Ninh ấn một cái lên vai anh, rồi đứng lên, nói: “Cậu đầu tư vào Lập tức phi hành à?”
“Đúng thế”.
“Nghe nói sản phẩm của họ dạo này buôn bán không tệ, khá hot ở Âu Mỹ”.
Thời Việt bình tĩnh nói: “Nhãn quang của tôi luôn không tệ”.
An Ninh nói: “Tôi nghe nói công ty GP đang định mượn lấy cơ hội này hợp
tác với Lập tức phi hành, tiến nhập vào thị trường Trung Quốc”.
“Khoảng thời gian này tôi không ở Bắc Kinh nên không biết”.
“Có người mới vừa báo tin này cho tôi biết. Nếu giao dịch mà thành công, thì Lập tức phi hành sẽ mang giá trị mấy trăm Mỹ kim”.
Thời Việt nhìn An Ninh, phỏng đoán xem người phụ nữ này rốt cuộc là đang nghĩ gì.
An Ninh cười: “Dẫu có thế nào, Lập tức phi hành đã tìm thấy con đường
chết của mình rồi, rất nhanh sẽ phải cần đến lần đầu tư tiếp theo”. Ngón tay cô nhẹ gõ lên mặt bàn: “Thời Việt, cậu cũng nên rút ra rồi”.
Thời Việt bỗng chốc tỉnh táo, trong đầu tức khắc liền rõ ràng: “Chị An ý chị là…”
Trong nụ cười của An Ninh mang theo vạn phong tình: “ Cướp lấy
hóa đơn của GP về đây cho tôi. Dẫu cho Lập tức phi hành có hợp tác với
GP hay không, cậu cũng đều không thua thiệt”.
Hai mắt Thời Việt trầm xuống, con ngươi lạnh lùng lãnh đạm. Anh đang suy nghĩ.
“Sao vậy? Không muốn xuống tay với công ty của cô gái đầu gỗ đó sao?”.
An Ninh quay người nhìn anh, cười dịu dàng: “Là thấy hay thì chơi, hay
là làm giả thành thật?”
“Lấy hóa đơn không khó”. Thời Việt ngẩng đầu, trên mặt đã phủ một lớp
lạnh nhạt, “Nhưng chị An cũng đã từ gặp qua một lần Nam Kiều rồi, nói
thế thì cũng có chút giao tình với nhà họ Nam, chị An không nể mặt họ
sao?”
An Ninh vuốt từng hạt châu, cười vừa êm ái vừa quyến rũ: “Thời Việt à,
người đùa giỡn tình cảm của tam tiểu thư nhà họ Nam là cậu, mà người lấy hóa đơn của GP cũng là cậu…”
Cô xòe hai tay ra, vô tội nói:
“Cậu cùng với An Ninh tôi có quan hệ gì đâu chứ?”