Phương Nam Có Cây Cao

Chương 24 : Người đàn ông đeo kính râm

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Lúc Nam Kiều gặp lại Thời Việt là vào một buổi chiều chạng vạng có những ráng mây đỏ khắp bầu trời.



Thời Việt trước đó đã gọi điện cho cô, hỏi cô khi nào rảnh. Những ngày

qua, Nam Kiều làm việc suốt ngày suốt đêm, căn bản không biết là ngày

nào trong tuần. Từ khi công ty bắt đầu chuyển mình tới nay, Nam Kiều

chưa từng có cái gọi là cuối tuần.



Nhưng mà cũng may, Thời Việt cũng không có khái niệm thứ mấy trong tuần. Đó có nghĩa là, anh muốn hôm đó là cuối tuần, thì hôm đó sẽ là cuối

tuần.



Cho nên họ cứ như vậy mà hẹn gặp vào ngày thứ hai.



Tổ điều khiển máy bay vẫn như cũ có mặt tại công viên Triêu Dương chạy

thử mẫu máy mới nhất vừa mới lắp ráp tại công xưởng ở phố Lang. Sau

nhiều lần kiểm tra và điều chỉnh, nhóm sản phẩm đầu tiên cuối cùng cũng

đã tốt đẹp, đã có thể đưa vào sản xuất với số lượng lớn.



Làm phần cứng, sợ nhất là ngân phiếu không thể thanh toán được.



Nam Kiều là một người cực có khái niệm về thời gian, đã định là ngày đó

(ngày deadline) thì nhất định sẽ là ngày đó. Bây giờ, sản phẩm mới cuối

cùng đã có thể vượt qua được đợt đặt hàng đầu tiên rồi. Tất cả mọi người đều thở ra một hơi, nếu như thật sự chạy theo không kịp, chỉ e tất cả

bọn họ phải ngủ cùng với Nam Kiều trong phòng làm việc mất.



Nam Kiều nhận ra Thời Việt.



Anh ngồi trên một băng ghế dưới gốc cây hòe, áo sơ mi trắng sọc dọc và

quần jean. Chỉ là có hơi khoa trương, anh thật sự đeo một cái kính râm,

đeo cả khẩu trang, thảnh thơi ngồi ở đó xem họ bay thử. Mùa này là mùa

hoa hòe nở, gió thổi qua từng bông hoa rơi xuống, rất nhanh đã phủ lên

đầy người anh.



Tiểu An nói: “Mẹ kiếp, cái tên biến thái kia là ai đấy nhỉ, đã nhìn

chúng ta một hai canh giờ rồi đó, không biết có phải là đối thủ cạnh

trang qua moi tin tức của chúng ta không”.



Nam Kiều chỉ liếc mắt thôi cũng đã nhận ra anh.



Tần Thời Vũ nói: “Lo cái gì mà lo, anh nghĩ cũng chỉ là một người mù thôi”.



Tiểu An nói: “Người kia đâu có cầm theo gậy?”



Tần Thời Vũ nói: “Kia chẳng phải là chó dắt người mù sao?”



Nội tâm Nam Kiều thầm thắp cho Thời Việt một cái đèn cầy.


Nam Kiều nói: “Rất vui”.



Thời Việt nói: “Có muốn tham gia quay hình không?”



Nam Kiều ngạc nhiên: “Em sao?”



Thời Việt cười, kéo cô lại, nói: “Không phải là cho em đi quay show, là muốn em đi quay-hình”. Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ này.



Sau khi Thời Việt giải thích, Nam Kiều mới biết được, chương trình mà

Thời Việt đầu tư kia, vào mùa đầu tiên đã thu được tỷ suất bình quân

toàn quốc hơn ba. Cho nên Thời Việt dứt khoát tăng đầu tư, tiến vào Hàn

Quốc, làm một bản quyền show thực tế độc nhất vô nhị tại Trung Quốc. Sau một thời gian chuẩn bị, tháng sau sẽ khai máy.



Thời Việt để Nam Kiều tựa lưng vào lòng anh, anh đưa tay nghịch mái tóc

dài của cô, nói: “Lần trước anh giúp Lập tức phi hành một đại ân như

thế, lúc này, em có phải là nên giúp lại anh không?”



Thời Việt muốn quay bằng máy bay.



Anh cần máy bay không người lái của Lập tức phi hành tham gia quay hình. Góc quay từ không trung có thể khiến cho chương trình có những góc nhìn khác nhau. Nhất là loại chương trình truyền hình về bố con này, bố và

con cùng vui vẻ chơi đùa trên đồi, điều chỉnh máy quay phim từ trên cao

rất phức tạp, nhưng việc quay từ trên không lại là một việc rất cần

thiết.



Huống hồ, máy bay không người lái này, bản thân nó đã tràn đầy cảm giác

khoa học kỹ thuật và cảm giác tương lai, không chỉ khiến bọn trẻ thích

thú, mà đối với khán giả mà nói thì đây cũng là một ý tưởng mới.



Thời Việt nói: “…anh chi tiền”.



Nam Kiều nhếch đôi môi mỏng. Máy bay không người lái vẫn còn chưa thể so sánh được với mô hình máy bay, khả năng khống chế rất cao và phức tạp,

không cẩn thận sẽ bị rơi, mất khống chế, bay lạc, thậm chí còn có thể bị nổ. Nếu muốn quay tiết mục theo kiểu này, ngoại trừ phải nâng cao tính

năng quay chụp của máy bay thì còn cần một người điều khiển máy bay

chuyên nghiệp.



Người điều khiển máy bay chuyên nghiệp là ai?



Cô chính là người điều khiển máy bay chuyên nghiệp chứ ai.



Thời Việt cọ lên mặt Nam Kiều, nói thật nhỏ: “Tại đầu khe cửa tây Bắc Kinh, ba ngày hai đêm, đi cùng anh nhé”.



Nam Kiều gật đầu: “Được”.