Phương Nam Có Cây Cao
Chương 32 : Người phụ nữ thân thiết
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Mỹ là quốc gia có lực ảnh hưởng rất lớn, tạp chí “Wired” uy tín nhất trong giới khoa học kỹ thuật đã đăng
một bài, đại ý là kinh ngạc tán thán Trung Quốc vậy mà cũng có được một
công ty sản xuất máy bay không người lái cấp thế giới như Lập tức phi
hành, có thể ví như là Apple của ngành sản xuất máy bay không người lái.
Có thể đem lên bàn cân so sánh cùng với Apple, điều đó mang ý nghĩa gì?
Đó có nghĩa, đây là trào lưu đổi mới kỹ thuật và đã sản xuất ra một sản phẩm với trình độ cao nhất!
Nên biết, ở Trung Quốc, các sản phẩm về phần cứng chiếm đa số, ô tô, máy tính, di động,… đều rập khuôn bước theo sau các ngành đứng đầu.
Nhưng lần này thì khác, đột nhiên lại có một ngành sản xuất mang đến
được cảm giác tương lai ngập tràn mà lại hoàn toàn là do một công ty của người Trung Quốc sáng tạo nên, án theo quy tắc trò chơi, sao có thể
không khiến người khác kinh ngạc đây?
Chỉ trong chốc lát, khái niệm máy bay không người lái phổ biến khắp toàn cầu, ngay cả Google là trùm sỏ trong ngành khoa học kỹ thuật hay cả
Amazon cũng đều không kiềm chế nổi, bắt đầu triển khai kế hoạch máy bay
không người lái cho riêng mình.
Ôn Địch là CEO của công ty, sau buổi họp báo sản phẩm mới đã sắp xếp đầy các cuộc phỏng vấn với các công ty truyền thông lớn nhỏ trong ngoài
nước, các hoạt động giao lưu trong ngành, các hội nghị đầu tư, vân vân
mây mây. Cô vốn là một người cuồng công việc, gặp mạnh thì sẽ càng mạnh
hơn, bây giờ mỗi ngày đều rất sung sức.
Nam Kiều bị bộ ngực đong đưa qua lại của cô khiến cho choáng váng.
Toàn bộ người trong công ty đều ở trong trạng thái làm việc cực hăng hái. Dùng lời Tiểu An đã nói để tổng kết thì: “Có tiền đồ”.
Trạng thái này được thể hiện đặc biệt vào dịp cuối năm khi thưởng thêm cho mỗi người một chiếc Mercedes.
Bản lĩnh quan hệ xã hội của Ôn Địch đã đạt đến độ lão luyện, sau khi Nam Kiều quyết định không dựa dẫm vào ai, cô kiên quyết đẩy mạnh tuyên
truyền, vì thế Lập tức phi hành nhờ vào bản điện ảnh của show bố con
minh tinh lần nữa lại đứng đầu top search.
Sau khi tên tuổi nổi tiếng thì lượng tiêu thụ sản phẩm cũng tăng đến mức kinh người.
Mức tiêu thụ theo năm đột phá ba tỷ.
Quan trọng hơn là ngay khi các công ty sản xuất máy bay không người lái
trong và ngoài nước bắt đầu phát triển, công khai có, ngấm ngầm có, đều
tìm đến dụ dỗ Lập tức phi hành.
Nam Kiều lúc đó đã nói một cách kiên quyết như thế này: “Lý tưởng phải có, bánh bao cũng phải có”.
Khi đó Ôn Địch hỏi Nam Kiều: “Mấy chuyện phát sinh như vậy đều thuộc về
lợi nhuận cổ đông, cậu có muốn thương lượng với Thời Việt không?”
Nam Kiều sau khi đột ngột nghe nhắc đến hai chữ “Thời Việt”, trong lòng chợt chấn động, nhưng lại không hề né tránh.
Cô bấm dãy số điện thoại của Thời Việt. Kết nối được rồi, nhưng bên kia lại không có chút động tĩnh nào.
Nam Kiều nói: “Thời Việt”.
bố thấy hai đứa cùng đi đi! Đây là mệnh lệnh, không được cãi!”
Mẹ Thạch cũng hớn hở nói: “Đúng thế, thanh niên mấy đứa đều thích tự
sướng gì đó, hai đứa ra ngoài chơi thì chụp nhiều ảnh chung vào nhé, đem về cho bố mẹ xem cho vui lòng!”
Khuôn mặt Nam Kiều khá biết kiềm chế, Thạch Lịch lúc trước đã từng nói
với cô mấy câu nên cũng biết trong lòng cô đã nhịn không nổi nữa rồi, vỗ tay mẹ Thạch khuyên nhủ: “Mẹ ạ! Chúng con cũng đâu phải là trẻ con đâu
mà tự sướng, chỉ là đi chơi thôi!”
Nam Hoành Trụ vung tay: “Ảnh nhất định phải chụp! Đây cũng là nhiệm vụ, phải về báo cáo!”
Mùa xuân năm nay đến sớm, lễ tình nhân rơi vào tuần đầu tiên sau khi kết thúc kỳ nghỉ tết Âm lịch.
Nam Kiều tất nhiên không muốn cùng Thạch Lịch hẹn hò. Ngoại trừ ăn cơm,
xem phim, cô cũng nghĩ không ra nổi phương thức hẹn hò đặc biệt nào,
chẳng nhẽ lại đến phòng thí nghiệm thảo luận vấn đề học thuật? Quan
trọng hơn là, cô không muốn cùng một người đàn ông không quen biết ở
riêng với nhau. Đây là một cảm giác không nói nên lời, còn khổ hơn so
với giết cô đi.
Cô không biết khi ấy cô và Thời Việt đã tự nhiên biết bao.
Bất tri bất giác, Nam Kiều đã đến nhà của Âu Dương Khởi.
Âu Dương Khởi là một người tự nhiên cởi mở, bố mẹ đều đã có tổ ấm cho
riêng mình và có con cái riêng, cô cũng không muốn dựa dẫm vào họ nữa,
một mình đến Nam Mỹ hưởng thụ mùa hè nơi đó.
Lúc Nam Kiều đến thì Âu Dương Khởi cũng chỉ vừa mới quay về, da bị phơi
đen nhẻm, bím tóc bết bụi, càng làm tăng thêm vẻ phong tình đến từ đất
nước khác.
Trong phòng ngập tràn hơi ấm, Âu Dương Khởi cởi quần áo, mặc vào một bộ đồ trong, đi tới đi lui trong phòng thu dọn hành lý.
Nam Kiều giúp cô một tay. Âu Dương Khởi ném cho cô một hình người được
điêu khắc bằng đá núi lửa: “Tặng cậu này!”. Nam Kiều tỉ mẩn quan sát,
chân mày sắc bén, có cả bím tóc, đó chẳng phải là tượng điêu khắc của
bản thân Âu Dương Khởi sao?
Nam Kiều hỏi: “Lễ tình nhân này làm sao qua được đây?”
Âu Dương Khởi ném đống quần áo lớn qua một bên, ngồi xổm quan sát Nam Kiều: “Sao thế? Cậu muốn trải qua cái lễ này à?”
Nam Kiều nói: “Bố mẹ tớ sắp xếp cho tớ một người. Tớ không muốn ở một mình với anh ta”.
Âu Dương Khởi cười khanh khách: “Thế à. Lễ tình nhân này tớ cũng có kế hoạch đấy, cậu có muốn đi cùng tớ không?”
Nam Kiều hỏi: “Gì cơ?”
“Công viên rừng rậm Olympic, Rainbow Run của LGBT”.