Phương Nam Có Cây Cao
Chương 33 : Người đàn ông được “triệu hồi”
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Chương trình Rainbow Run vào dịp lễ tình nhân tại công viên Olympic do
một tổ chức công ích tên “Lam” phát động, khuyến khích người trẻ tuổi
dũng cảm bày tỏ bản thân và tình yêu. Rainbow Run là một hoạt động mới
mẻ và độc đáo, hấp dẫn rất nhiều người trẻ tuổi đến tham gia.
Thời Việt quay về Vụ Nguyên ăn tết hết bảy ngày mới trở về Bắc Kinh.
Quay về, nhìn căn hộ trống trải, chỉ cảm thấy vắng lặng lạnh lẽo.
Tiếng gõ cửa vang lên, cửa vừa mở, ba con chó trước mặt Hách Kiệt chợt
nhảy đến. Lão nhị, lão tam ôm lấy chân Thời Việt vừa sủa vừa vẫy đuôi,
còn lão đại thì trực tiếp nhảy lên trên vai anh.
Thời Việt cười cười giơ chân lão đại lên, áng chừng cân nặng, nói: “Được đó, chả thấy nhẹ đâu mà còn mập lên nữa. Hách Kiệt, thức ăn nhà anh
được đấy chứ”.
Hách Kiệt đặt mông ngồi xuống ghế sa lông, không chút nể mặt nói: “Ba con chó nhà cậu mập lên, chỉ có tôi là gầy đi thôi”.
Thời Việt tuyệt nhiên chẳng chút thương cảm anh.
Hách Kiệt liền có cảm giác bản thân so với ba con chó kia chỉ hơn có một điểm, chính là anh ta có thể nói. Anh rít vào một hơi thuốc nhìn một
người ba chó đang ngập tràn trong ấm áp sau trùng phùng, hỏi: “Lễ tình
nhân này có đi hẹn hò không?”
Thời Việt nói: “Lễ tình nhân là cái thứ gì?”
Hách Kiệt cười cười: “Thế là tốt rồi, tham gia cái này cùng anh em đi”.
Thời Việt biếng nhác: “Nói đi”.
Hách Kiệt nói: “Ở Olympic có tổ chức Rainbow Run, trai xinh gái đẹp cực nhiều luôn”.
Thời Việt vuốt vuốt lông chó, nói: “Thế thì liên quan gì tới tôi?”
Hách Kiệt bó tay với anh, chỉ đành nghiêm túc nói: “Đây là lần tuyên
truyền hoạt động cho lần hợp tác đầu tiên giữa WINGS với GP, cậu là
người dắt mối mà lại không đi thử hỏi có được không chứ?”
Đông này khá ấm, tuy là tháng Giêng nhưng khí trời quang đãng không gió, ánh mặt trời rực rỡ như dát vàng, vô cùng ấm áp. Đến trưa ngay cả mặc
áo khoác ngoài cũng cảm thấy nóng.
Thời Việt và Hách Kiệt lái xe đến công viên Olympic, hoạt động này thu
hút rất nhiều người tham gia, tất cả mọi người đều mặc một chiếc áo thun trắng do tổ chức “Lam” phát, mặt trên có in chủ đề của Rainbow Run lần
này. Có rất nhiều thanh niên đội tóc giả và khăn trùm đầu đủ màu sắc
hoặc cosplay thành một nhân vật nào đó, cực kỳ náo nhiệt.
WINGS nhà là tài trợ cho hoạt động này, Thời Việt và Hách Kiệt được tiếp đãi rất long trọng. Hách Kiệt và đại biểu phía GP tham gia nghi thức
chạy xuất phát, Thời Việt không lên sân khấu mà chỉ ở bên dưới trò
chuyện với một số nhà tài trợ khác. Cuối cùng, Hách Kiệt kéo Thời Việt
lên sân khấu ký tên lưu niệm lên tường.
Thời Việt hỏi: “Tôi viết gì đây?”
MC của “Lam” là một cô gái có thân hình nóng bỏng, cười tít mắt nói: “Hai vị tiên sinh viết nhiều chút nhé”.
Hách Kiệt liếc nhìn chung quanh, nói với Thời Việt: “Chúng ta chép lại slogan của họ, anh chép tiếng Trung, cậu chép tiếng Anh”.
Thời Việt nói: “Anh có thể đừng chọn cái đơn giản không?”
Hách Kiệt nói: “Nét của anh nhiều hơn!”
Thời Việt chỉ đành đồng ý, chép lại y nguyên rồi ký xuống hai chữ “Thời Việt”.
Hách Kiệt nhìn nhìn: “Ôi chào, không nhìn ra luôn, chữ không tồi đấy nhể”.
Nam Kiều cười nhạt.
Lúc hai người rời đi, Nam Kiều rốt cuộc không nhịn nổi nữa quay đầu nhìn lại.
Nhưng không còn thấy vết tích của Thời Việt đâu nữa.
Đến chiều, Âu Dương Khởi nhận được một cú điện thoại, là từ một người
bạn ở sở thú gọi tới, nói là huấn luyện viên ở Thế giới biển có chút sự
cố, muốn cô đến giúp một chút.
Âu Dương Khởi vui vẻ nhìn hai người Nam Kiều và Thạch Lịch: “Vui thật đấy, hai người có muốn đến xem chút không?”
Nam Kiều lắc đầu: “Tớ hơi mệt, tớ về trước đây”.
Âu Dương Khởi nhìn vẻ mặt của Nam Kiều liền biết ngay cô có chuyện gì
rồi. Cô và Nam Kiều đã là bạn bè nhiều năm, trong lòng Nam Kiều nghĩ gì
chẳng nhẽ cô lại chẳng biết? Cô muốn ở một mình.
Âu Dương Khởi nhìn về phía Thạch Lịch nở nụ cười dịu dàng, còn mang theo chút nũng nịu nữa: “Anh Thạch à, anh chắc chắc không mệt chứ? Anh thích chụp ảnh như vậy, khí trời lại tốt thế kia, cùng em đến sở thú một lát
nhé?”
Thạch Lịch là người hào sảng, cười nói: “Được thôi”.
Âu Dương Khởi kín đáo nháy mắt tỏ vẻ đắc ý với Nam Kiều.
Thạch Lịch lấy thẻ từ camera ra đưa cho cô: “Thẻ này đã đầy rồi, anh
dùng thẻ dự bị khác. Em mang cái này về trước cho bố em đi”.
Nam Kiều một mình gọi xe quay về công ty.
Trong phòng làm việc không một bóng người. Cô mở máy tính nhưng lại
không có chút tâm tình nào làm việc. Cô cắm thẻ vào card reader xem ảnh, chừng mười mấy Gb ảnh, nhưng ảnh chụp đều là định dạng HD cho nên số
lượng cũng không nhiều.
Nam Kiều lặng lẽ mở từng tấm một.
Kỹ thuật chụp ảnh của Thạch Lịch quả thật rất tốt, mỗi một tấm đều rất đẹp.
Rất nhiều ảnh trong đó đều là cô. Cô rất ít khi nhìn thấy bản thân nhiều đến thế, bỗng dưng dâng lên một cảm giác xa lạ.
Cô biết rất rõ, cô thật ra đang muốn nhìn thấy một tấm hình.
Thế nhưng khi lật đến một bức ảnh, ánh mắt của cô bỗng dưng dừng lại nơi đó.
Trong ảnh có một chữ ký rất to trên tường.
Mặc dù tiêu điểm không nằm trên bức tường, nhưng ở vị trí bắt mắt đó, cô thấy được hai chữ “Hách Kiệt” rồng bay phượng múa bằng chữ Hán.
Mà dưới tên “Hách Kiệt” là hai chữ “Thời Việt”, còn có cả một dòng chữ tiếng Anh.
Ánh mắt cô dừng trên dòng chữ tiếng Anh đó.
Nhìn chăm chú một hồi, cô bỗng nhiên bấm máy, muốn tìm ra bức ảnh chụp rõ hơn chữ ký trên tường.
“Sao lại không ký tên?”
“Chữ quá khó coi, không muốn mất mặt trước Nam tiểu thư”.
Thời Việt, anh còn dối em bao nhiêu chuyện nữa chứ?
[1] Máy ảnh SLR (Single-Lens Reflex): Máy ảnh phản xạ ống kính đơn