Phương Nam Có Cây Cao
Chương 35 : Người phụ nữ tìm kiếm đàn ông
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Nam Kiều từng đi qua rất nhiều nơi nhưng rất ít khi đi du lịch.
Âu Dương Khởi từng khinh bỉ cô: “Cậu có thể đừng có mang mỗi một cơ hội ra ngoài hít thở không khí chỉnh thành khảo sát học thuật không?”
Cho nên khi Ôn Địch nghe cô nói muốn ra ngoài du lịch ba bốn ngày, ngạc nhiên đến mức ngay cả cằm cũng sắp rớt xuống đất.
Các thiết bị không ngừng cải tiến, mãi mãi cách tân, chỉ cần có chút chậm trễ thì sẽ bị tụt lại phía sau.
Từ kinh nghiệm hai đời sản phẩm X, Nam Kiều đã vạch ra một kế hoạch cực rõ ràng và đúng đắn cho con đường phát triển của Lập tức phi hành.
Trước mắt, một phần tư nhân viên nghiên cứu tập trung khai phá mảng quay phim điện ảnh và truyền hình chuyên nghiệp bằng máy bay không người lái, sản phẩm trên cơ bản đã được hình thành, “Phi thiên” tám cánh. “Phi thiên” không giống với loạt sản phẩm X, cực kỳ thời thượng và có vỏ ngoài đơn giản, linh kiện bên trong được để lộ giống như đồng hồ đeo tay Tourbillon, từ đó có thể thấy toàn bộ linh kiện tinh vi và cả hướng bay. Tám cánh hình xoắn ốc, trên không trung hệt như một con nhện, động lực mạnh mẽ.
Bởi “Phi thiên” vốn không phải thiết kế cho người bình thường sử dụng mà nhấn mạnh vào hiệu quả trong quá trình thực hiện quay phim điện ảnh và truyền hình cho nên thao tác của nó càng tinh vi và phức tạp hơn, công năng cũng được gia tăng phong phú, bắt buộc phải do phi thủy chuyên nghiệp điều khiển. Đây chính là thết bị chuyên dùng và là đòn sát thủ từ “Lập tức truyền thông”.
Mà ở phía bên kia, Nam Kiều cũng có ý tưởng cho sản phẩm mới, vẫn đang trong quá trình tiến hành nghiên cứu.
Sauk hi Nam Kiều chuẩn bị xong đâu vào đấy mọi chuyện của công ty, đầu tháng ba thì rời đi.
Cô không ngồi máy bay mà ngồi tàu cao tốc.
Ngay khi màu sắc từ xám tro biến thành xanh mát, ngay khi trong khoan tàu đã ngập tràn hơi nước mát lạnh, cô biết, cô đã đến nơi.
Mệt mỏi bước xuống tàu, khắp tầm mắt đều là những bông hoa cải lóng lánh sắc vàng. Tiếp nối màu vàng rực rỡ là màu xanh đến ngây ngất lòng người. Núi non xanh ngắt một màu, thôn xóm dựa vào nước biếc non xanh, tường trắng ngói xanh, mái ngói tầng tầng, tràn đầy ý thơ.
Nam Kiều mang ba lô đi dọc theo bờ ruộng, ánh tà dương trải khắp mặt đất, người dân trong thôn túm năm tụm ba quay trở về nhà, trên đường ruộng, đàn ông lái xe máy chở nông cụ, còn phụ nữ thì ôm con cái đi qua tới lui, đôi khi dừng lại trò chuyện dăm câu.
Thôn này không phải là địa điểm du lịch của Vụ Nguyên cho nên không có du khách. Khắp nơi đều mang đầy không khí nhà nông giản dị mộc mạc, hòa thuận ấm áp.
Nam Kiều hỏi một chị: “Xin hỏi “Việt Tú Anh” ở đâu vậy ạ?”
“Bệnh thì có khả quan rồi nhưng lão già nhà dì hết lần này đến lần khác gây chuyện thị phi”. Bà kéo tay Nam Kiều: “Dì hấy cháu hiền lành nên mới cùng cháu lảm nhảm mấy chuyện trong nhà”.
Nam Kiều gật đầu: “Dì nói đi, cháu nghe”.
Việt Tú Anh nói: “Lão già nhà dì rất giỏi giang, đầu óc nhanh nhạy, chỉ có điều rất thích đánh bạc. Cũng bởi chuyện này mà con dì vì bảo vệ bố nó mà lúc bé đã đánh nhau với người khác không ít lần. Con dì khi ấy đã quỳ xuống khuyên nhủ bố nó, nó đánh cược với bố, nếu như nó được chọn vào bộ đội đặc chủng thì bố nó phải bỏ đánh bạc”.
“Đứa trẻ này đúng là rất có tiền đồ, nó thật sự được chọn. Khi ấy lão già nhà dì đàng hoàng được mấy năm. Sau này dì đến Bắc Kinh khám bệnh, ông ấy cũng đi theo chăm sóc dì”.
“Chúng ta đều là người tỉnh lẻ, còn Bắc Kinh phồn hoa có biết bao kẻ hư hỏng. Sau khi bệnh tình của dì có khả quan, lão già nhà dì cũng được rỗi rảnh thế là ngựa quen đường cũ ra ngoài đánh bạc. Cũng chẳng biết là chọc phải họa gì mà bị người ta đánh đến mức thoi thóp. Gặp mặt con nó lần sau cuối, liền đi…Để lại một khoản nợ…Rất nhiều số không, cả đời dì cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy! Đừng nói là làm công trả tiền, dẫu cho có là bán dì đi, bán mười lần dì cũng không nhiều tiền đến thế!”
Nam Kiều nghe mà lòng rung động, cô hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Con dì đến đó, những người đó nói cha nợ thì con phải trả. Nó nói “được”. Dì khi ấy ở lại Bắc Kinh làm công, tuy rằng dì không biết gì nhưng có thể giúp người khác dọn dẹp, chăm sóc trẻ nhỏ, ít nhiều gì thì cũng kiếm được tiền. Nhưng con dì đưa dì về, nói chuyện này không cần dì phải lo, nó có thể làm được. Dì nói con còn đi lính mà? Nó chỉ cười, nói rằng đi lính không có tiền nên đã giải ngũ rồi, nó thay bố nó trả nợ nên dì mới có thể có được cuộc sống an ổn”.
Việt Tú Anh nhắc về chuyện cũ, cổ họng có chút nghẹn ngào. Nhưng nói đến đây lại vui vẻ trở lại.
“Con dì có bản lĩnh, thật sự có bản lĩnh. Nhiều nợ như vậy, sau này nó thật sự trả hết, còn làm ăn buôn bán kiếm tiền nữa. Bây giờ mỗi tháng trở về đều mang cho dì rất nhiều thứ, nhưng mà dì có dùng đâu chứ? Nó nói dì có tuổi rồi, bớt làm mấy việc nhà nông kia lại, nó mua cho dì hai căn nhà trong trấn, lấy tiền thuê đó là có thể sống qua ngày. Ôi chao, dì đã quen với cuộc sống này rồi, nó tốt thì dì đã vui rồi, cần nhiều tiền như vậy làm gì chứ? Ở cái thôn này ai ai cũng thật thà, cũng tốt bụng, trên trấn và Bắc Kinh sao có thể tịnh tâm được như ở đây chứ? Chỉ tiếc, lão già nhà dì không có phúc hưởng thụ…”
Nam Kiều có cảm giác đôi bàn tay đang nắm tay cô kia tuy thô ráp nhưng mới ấm áp làm sao. Cô nói với Việt Tú Anh: “Chuyện đã qua rồi”.
Việt Tú Anh cười nói: “Đúng thế, dì rất hài lòng với hiện tại. Mỗi lần nhìn thấy con dì trở về, trông nó cô độc mà quạnh quẽ sao đó. Nhất là hồi về nhà ăn tết, thường phát ngốc, dì cười, nó nói dì là già rồi nên ngốc à, nhưng thật ra nó mới chính là đứa ngốc”.
Nam Kiều thản nhiên cười.
Đêm này, cô ngủ rất yên bình.
[1] Kiến trúc Huy Phái là một trong những trường phái kiến trúc truyền thống quan trọng nhất của Trung Quốc.