Phương Nam Có Cây Cao

Chương 36 : Người phụ nữ tìm được đàn đông

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Chủ đề tối nay của Thanh Tỉnh Mộng Cảnh là “Bến Thượng Hải”.



Nếu đã là “Bến Thượng Hải” thì tất nhiên không thể thiếu được các nữ ca

sĩ mặc sườn xám mang khí chất cổ xưa hay các vũ nữ hệt chim trĩ bảy màu.



Trên sân khấu, cô ca sĩ lẳng lơ diêm dúa hát ca. Khách khứa bên dưới

không điên cuồng như thường ngày mà lại trở nê mê say đắm đuối, một cặp

đang ôm nhau trong sàn nhảy, chầm chậm khiêu vũ.



Khích Hạo nhìn đồng hồ, hỏi Triệu Tử Hi bên cạnh: “Anh Thời sao còn chưa đến?”



Triệu Tử Hi là bà chủ thứ hai của Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, là một người phụ nữ được ví như hoa hồng đen, da trắng môi hồng, vừa đẹp lại vừa có khí

chất, là người quản lý thường xuyên ở đây.



Triệu Tử Hi nói: “Vừa mới gọi điện, anh ấy nói bên ngoài đang mưa rất to, bị kẹt xe rồi”.



Khích Hạo kéo rèm ra nhìn, quả nhiên sắc trời đen kịt, đèn neon khắp Tam Lý Truân nhòa lẫn vào màn mưa.



Anh thở dài nói: “Chắc là bị tắc rồi”.



Thời Việt mãi hơn tám giờ mới đến nơi.



Xe của anh có giới hạn số hiệu cho nên đành phải vứt xe lại mà đón taxi

đến. Tuy trên người anh không vương chút ẩm ướt nào nhưng lại có phần

hơi mất kiên nhẫn vì bị tắc đường.



Anh ngồi xuống vị trí chuyên dành riêng cho Khích Hạo, hỏi: “Có gì ăn không?”



Suốt cả ngày đã phải đi họp, từ sáng đến giờ chưa có hạt cơm nào vô

bụng, lại còn bị tắc đường hơn hai giờ đồng hồ, anh đói đến mức đến mắt

cũng xanh luôn.



Khích Hạo nhìn bộ dáng của anh, xùy một tiếng nói: “Được rồi, lên đi”.



Anh giơ tay ra hiệu điều chỉnh lại ánh đèn, đèn trong sân dịu xuống, nữ

ca sĩ cũng thay đổi theo, bắt đầu hát bài “Hoa hảo nguyệt viên” của Chu

Tuyền.



Bên cạnh, mấy người anh em quen biết với Thời Việt và Khích Hạo đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ qua.



Thời Việt day day trán nói: “Cậu làm cái gì vậy?”



Khích Hạo nghĩ nghĩ, làm cái gì hả? Anh đã sắp xếp một màn bất thình

lình như vầy mà hỏng được à, tuy thế nhưng anh vẫn kiên trì tiếp tục.



Anh mở cái nắp trên xe ra, bên trong là một cái bánh ga tô ba tầng và một tô mì trường thọ.



Khích Hạo nói: “Anh Thời, hôm nay sinh nhật anh, ngay cả sinh nhật mình

mà cũng quên được hả. Bọn em cũng không làm rùm beng, chỉ có mấy anh em ở đây thôi. Vốn có… ai chà, thôi bỏ đi”.


Lát sau, anh nói: “Xin lỗi, để các anh em chê cười rồi”.



Khích Hạo nói: “Anh Thời, thật ra bọn em gọi…”



Anh còn chưa nói dứt câu, Thời Việt đã nói: “Giải tán thôi”



Khích Hạo nặng nề thở dài, anh nói: “Anh Thời, phía chị An bên kia anh phải nghĩ cách nào đó rút ra đi!”



“Tôi rút thế nào đây?”, Thời Việt lạnh lùng nói, anh ngậm điếu thuốc, mở tay ra: “Chuyện bây giờ tôi làm, có chuyện nào không bị chị ta khống

chế trong tay?”



Khích Hạo cắn chặt răng, đánh một quyền lên trên bàn, bánh gato nhảy tung cả lên.



“Anh Thời, nếu không thì chúng ta tìm…”



Khích Hạo cảm giác phía trước có người, ngẩng đầu lên, một bóng người

cao ráo mang theo hơi nước lạnh lẽo, lãnh đạm lạnh lùng đứng trước Thời

Việt.



“Nam Kiều tiểu thư!”



Khích Hạo kinh ngạc gọi. Anh muốn nói là sao cô giờ này mới đến? Nhưng

nhìn ống quần và đầu tóc ướt nhẹp của Nam Kiều, lồng ngực cô phập phồng, mới biết là cô cũng bị kẹt xe, chắc cô vội vã chạy tới. Rồi lại nhìn

thấy gò má tái nhợt mà lạnh ngắt của cô, nhất thời những lời muốn nói

đều nuốt hết xuống bụng.



“Thời Việt, anh ra đây”. Nam Kiều lạnh lùng nói, giọng nói cứng rắn không cho phép cưỡng lại.



Thời Việt nhìn thấy Nam Kiều, phản ứng đầu tiên là bỗng giật mình trong

chốc lát, sau đó rất nhanh thì thay đổi sắc mặt, thờ ơ đứng dậy, ấn đầu

thuốc vào trong gạt tàn, nói: “Có chuyện gì?”



Nam Kiều kéo anh ra khỏi Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, tới trước cửa thang máy.



Khích Hạo và mấy anh em khác cùng nhìn nhau rồi cũng theo ra bên ngoài, đứng ở cửa ló đầu ra thăm dò.



Lúc này khách khứa trong Thanh Tỉnh Mộng Cảnh đều đã đi hết. Ngoại trừ

ngọn đèn mờ tối cùng với tiếng ca như khóc như kể về một Thượng Hải xưa

và tiếng mưa xối xả từ mái hiên truyền tới thì dường như tất cả đều lặng im.



Thời Việt không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Nam Kiều, anh

dựa vào tường, không nhịn được hỏi: “Không phải đã sớm nói rõ với cô rồi sao? Còn tới tìm tôi làm gì?”



Chỉ nghe một tiếng “bốp” nặng nề giáng xuống, Nam Kiều tát một cái tát không chút lưu tình lên mặt Thời Việt.



Thời Việt bị đánh khiến cho choáng váng, Khích Hạo và đám anh em cũng choáng váng.