Phương Nam Có Cây Cao

Chương 37 : Người phụ nữ tìm được đàn ông

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Nam Kiều tát một tát lên mặt Thời Việt, giọng nói của cô lạnh lẽo:



“Một tát này, đánh vì anh dám đùa giỡn tình cảm của em”.



“Anh xem Nam Kiều em là loại con gái tùy tiện vậy sao? Muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, muốn chơi trò mất tích thì chơi trò mất tích?”



“Thời Việt em nói cho anh biết, em chưa bao giờ thích cái kiểu mơ hồ chẳng biết. Em muốn tình cảm là bình đẳng! Em thà rằng nhìn tiểu nhân thẳng thắn phóng túng còn hơn là cần một quân tử lo sợ đâu đâu!”



Thời Việt rốt cuộc đã kịp phản ứng, cười “A” một tiếng: “Ai nói với cô tôi không có bốn sáu…”



Nam Kiều lạnh lùng nói: “Anh bớt nói mấy lời vô dụng đi”.



Cô bước tới một bước, trước mặt Thời Việt hạ giọng nói: “Thời Tuấn Thanh? Trời xanh kiếm sắc? Vậy anh hẳn là người rõ nhất Nam Kiều em là ai?”



Nam Kiều lạnh lùng cười, nói: “An Ninh cô ta là thứ gì? Nam Kiều em đây thèm sợ cô ta chắc! Lập tức phi hành là do một tay em gây dựng, sống hay chết, tốt hay xấu, tự em có chừng mực, không cần anh phải cúi đầu trước An Ninh!”



Thời Việt nghe xong, lạnh lùng nói: “Ấu trĩ”.



Nam Kiều lại đến gần một bước, ánh mắt sắc bén đối chọi gay gắt, gằn từng chữ nói: “Anh quá xem thường em rồi”.



Thời Việt ngước đầu lên, anh không nhìn vào ánh mắt cô nữa, lạnh lùng nói: “Nói những lời này thì có ích gì? Tôi không thích cô”.



Nam Kiều ngẩn người, cắn răng, cầm tay anh đặt lên ngực anh, nói: “Anh dám nói lời thật lòng không?”



Thời Việt cúi đầu, không chút ngập ngừng nói: “Không thích”.



Nam Kiều yên lặng chăm chú nhìn vào mặt anh, ánh mắt của anh lạnh lùng, ngoan cố không thay đổi, chắc chắn kiên định, tức giận nói: “Lúc em và người đàn ông khác ở cùng nhau anh cũng không để tâm sao?”



Thời Việt lạnh lùng nói: “Không để tâm. Mặc kệ cô ở với ai”.



Nam Kiều nghe những lời này như kim đâm vào tai, ánh mắt trở nên lạnh như băng, gật đầu nói: “Vậy xem ra em nhìn nhầm anh rồi”.



Cô ấn thang máy xuống dưới, cô bước vào trong, thân thể thon dài đĩnh trực mà lạnh lùng kiên định. Lúc cửa thang máy sắp khép lại, cô nói:



“Thời Việt, anh chính là một kẻ nhu nhược”.



“Từ nay về sau, núi cao sông dài, không cần gặp lại”.



Cửa thang máy đóng lại, trái tim của Thời Việt cũng theo thang máy chìm xuống dưới.



Từ nay về sau, núi cao sông dài, không cần gặp lại.



Cô nói ra những lời này, cô thật sự nói ra những lời này.
Nam Kiều hừ lạnh một tiếng.



Thời Việt nói: “Anh ở nhờ chỗ của Hách Kiệt”.



Nam Kiều nói: “Về chỗ em tắm rửa thay quần áo”



Họ gọi một chiếc xe màu đen.



Tài xế kia vừa mở miệng đã hét hai trăm. Thời Việt lúc này còn tâm tư đi tính toán với anh ta sao? Anh cởi âu phục ra khoác lên người Nam Kiều: “Qúa hở”, anh không vui nói. Khóe miệng Nam Kiều cong lên.



Suốt dọc đường anh đều nắm thật chặt tay Nam Kiều vuốt ve chiếc nhẫn nhỏ vẫn còn đeo trên ngón út của cô, bên môi như tuôn ra một khe suối ấm, anh không ngừng cười.



Nam Kiều cảm thấy anh thật vòng vo, nhàn nhạt nói: “Ngốc”



Đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ đưới tiểu khu nhà Nam Kiều, Thời Việt mua bộ đồ đánh răng, khăn lau mặt, thêm một bộ quần áo mặc tạm và dép.



Anh thấy Nam Kiều vẫn hệt như thường, lẳng lặng cầm các nhu yếu phẩm: bánh mì, trứng gà, trái bơ, phô mai, nước uống…



Nhưng tất cả đều mua hai phần.



Có cảm giác đã lâu rồi mới trở về vậy. Hơn nữa so với trước đây còn tốt hơn.



Anh không cách nào nhịn được cười.



Anh bỗng nhiên có cảm giác, chuyện vui nhất cả đời này cũng chỉ đến thế mà thôi.



Anh bước tới, thấy Nam Kiều từ trên giá cầm xuống một hộp Okamoto[1].



Mặt cô vẫn không hề đổi sắc.



Anh đẩy đẩy cô. Nam Kiều cảnh giác ngước lên nhìn anh như một con chim xù lông.



Anh cười, nhìn thoáng qua giỏ hàng của cô: “Em mua cái này…”



Nam Kiều sa sầm mặt chặn lời anh: “Phòng ngừa vạn nhất”.



“Không phải”, Thời Việt cúi đầu cười cười, ghé tai cô nói: “Ý anh là em không thể mua size chuẩn được, quá nhỏ”.



Nam Kiều ngay lập tức càng xị mặt hơn.



[1] Okamoto là một nhãn hiệu bao cao su nổi tiếng của Nhật