Phương Nam Có Cây Cao

Chương 39 : Đôi nam nữ nói dối lẫn nhau

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Khi những tia nắng đầu tiên hé ra phía chân trời, Nam Kiều tỉnh giấc. Trong đầu cô như lắp sẵn một cái đồng hồ báo thức vậy, miễn là trong lòng có kế hoạch thì dẫu có khổ sở thế nào thì sáng sớm hôm sau cô cũng có thể tỉnh dậy.



Mắt vẫn chưa mở hoàn toàn, cảm giác đầu tiên kích thích cô chính là hơi thở nam tính mạnh mẽ tỏa khắp chung quanh. Bịch khăn giấy vẫn còn ở nằm dưới đất cạnh chiếc giường, bên cạnh là một vết màu đỏ nhạt và dịch thể trắng dinh dính. Cô thậm chí vẫn còn ngửi được một thức mùi tanh ngọt nồng đậm, cô mơ màng nhớ lại, giơ tay lên sờ mặt rồi lại ngửi ngửi, quả nhiên…



Tối hôm qua cô đã làm gì thế này.



Thời Việt vẫn còn đang say ngủ, hơi thở trầm ổn đều đều, cái ôm ấp ám mà ngang tàng mạnh mẽ. Nam Kiều gối lên cánh tay to khỏe của anh, bị bàn tay thô ráp của anh ôm lên vai, không thể nào động đậy nổi.



Cô nhớ người xưa luôn nói cái gì mà dịu dàng quyến rũ, khi ôm phụ nữ vào lòng dịu dàng quyến rũ gì đó, còn Thời Việt thì thế nào đây hử?



Nam Kiều nhắm mắt, khẽ khàng đẩy tay Thời Việt ra, bò dậy lặng yên không tiếng động.



Cô đứng bên giường, lẳng lặng quan sát Thời Việt một hồi, sau khi chắc chắc rằng anh không bị đánh thức mới nhón đôi chân trần đi vào toilet, tắm rửa sơ qua rồi cầm ít đồ lặng lẽ ra khỏi cửa.



Ngoài đường, người lưa thưa lác đác, cô dễ dàng bắt được một chiếc xe. Cô cầm một mảnh thẻ, mặt trên có viết tên của một câu lạc bộ, địa chỉ nằm ngay trên đường Trường An.



Đến dưới lầu câu lạc bộ, cô báo số phòng cho bảo vệ rồi nói ra tên họ của mình. Chẳng lâu sau đã có người ra mời cô vào. Nam Kiều thong thả bước vào trong.



Cô không hề hay biết, cô chân trước mới vừa bước thì một bóng người đã ló ra ở cạnh bồn hoa phía sau.



Áo thun trắng, quần ngắn, vẫn còn mang một đôi dép đi trong nhà.



Anh bước qua, khoác tay lên vai bảo vệ, thân thiết trò chuyện mấy câu, sau đó ngạo nghễ tiến vào tòa lầu.



Nam Kiều được đưa đến một vườn hoa lộ thiên màu sắc rực rỡ đã được cắt tỉa gọn gang mang đậm phong cách châu Âu ở trên tầng cao nhất.



An Ninh ngồi một mình, mặc một bộ áo ngủ màu trắng, đầu vừa mới gội vẫn còn chưa khô, ăn mặc cực tùy ý, nhưng khuôn mặt lại được trang điểm rất tỉ mỉ.



Cô chậm rãi dùng điểm tâm, thấy Nam Kiều đến liền vươn tay chào hỏi: “Đến đây ngồi đi”.



Nam Kiều cũng không chút khách khí ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô ta. Một người phục vụ mặc áo đuôi tôm cầm menu ra, Nam Kiều lắc đầu, chỉ dùng một ly nước muối ấm.



Ánh mắt An Ninh chậm rãi lướt lên khuôn mặt của Nam Kiều.



“Nam tiểu thư du học ở nước ngoài mấy năm?”



“Chỉ vài năm”



“Học ngành kỹ thuật à?”



“Đúng thế”.




Thời Việt hỏi: “Em vì sao lại dùng ngón áp út bên tay trái?”



Nam Kiều thản nhiên giải thích: “Bởi ngón áp út kiên trinh”



Thời Việt ấn ngón áp út bên tay phải lên để khóa vân tay đọc dấu vân tay của mình.



Sau khi đọc dấu vân tay xong, máy xoay một vòng để nhận diện dấu vân tay của anh rồi khẽ phát ra âm thanh “xoạt xoạt”. Thời Việt quay đầu nhìn Nam Kiều, Nam Kiều cũng vừa lúc đó xoay đầu nhìn qua. Lúc ánh mắt giao nhau, trái tim cũng theo tiếng “xoạt xoạt” đó mà ấm áp an lòng, như hai dấu vân tay hợp lại với nhau, có mối quan hệ linh thiêng, lập tức tiến vào trái tim đối phương.



Nam Kiều bước vào phòng, Thời Việt bỗng ôm cô từ phía sau, áp mặt lên cổ cô, nói: “Em vừa mới đến công ty, có phải hôm nay không cần đến nữa không?”



“…”



Nam Kiều không ngờ Thời Việt sẽ hỏi như vậy. Cô không muốn nói dối nên chỉ đành gật đầu: “Ừ"



Thời Việt vùi vào cổ cô, cúi đầu cười, khẽ ngửi thân thể cô, mái tóc của cô. Anh thấp giọng hỏi: “Vì sao lại yêu anh đến thế?”



Nam Kiều ngẩn người, nói: “Em có sao?”



Thời Việt cười, đôi tay chầm chầm sờ lên vùng bụng mềm mại của cô, rồi đến giữa hai chân trơn bóng của cô…Châm lửa khắp nơi.



Nam Kiều đè tay anh lại, vô lực kháng cực: “Thời Việt!”



Anh khàn khàn nói sau lưng cô: “Anh muốn em”



“…”



“Bây giờ”



Nam Kiều mơ màng nằm trên chiếc giường xốc xếch, từng ngón tay bấu vào chiếc gối.



Lúc tiến vào cô từ phía sau, anh ghé sát tai cô, nói từng câu từng câu:



“Hôm nay chúng ta phải đi mua một chiếc giường…”



“Anh muốn cùng em sống đến bảy tám mươi tuổi, vẫn chưa đủ, anh muốn có một đứa con trai, gọi là Tiểu Thụ, rồi một đứa con gái, gọi là Tiểu Diệp Tử…”



Hôm đó, anh không biết tại sao lại nói rất nhiều, Nam Kiều sau đó ngủ mê mệt. Nhớ rõ, nhưng cũng có chút không rõ, hoa trong mộng đều đã nở rồi.



[1] Tố diện triêu thiên: ý chỉ phụ nữ không trang điểm