Phương Nam Có Cây Cao

Chương 40 : Đôi nam nữ đến Tây Tạng

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Thời Việt thực sự chuyển sang ở nhà Nam Kiều.



Lúc đến nhà Hách Kiệt lấy đồ về, anh giới thiệu cô với Hách Kiệt: “Chị dâu cậu đây, Nam Kiều, Nam trong phương Nam, Kiều trong Đại Kiều Tiểu Kiều[1]”.



Hách Kiệt bật cười, đấm một phát: “Cái rắm ấy! Toàn chiếm tiện nghi của ông đây! Em dâu! Em dâu khỏe không?”



Thời Việt nói: “Ăn nói cho đàng hoàng vào”.



Nam Kiều cười.



Hách Kiệt híp mắt cười nói với Nam Kiều: “Em dâu xinh đẹp thật đấy, hời cho thằng nhóc Thời Việt này rồi!”, rồi lại nói với Thời Việt: “Ôi chao, tổ tông nhà cậu tích đức mấy trăm đời rồi đấy hử, hốt được cô vợ tốt thế cơ chứ”.



Anh đưa tay về phía Nam Kiều, nói: “Hách Kiệt, trưởng trạm của WINGS”



Nam Kiều đang định giơ tay lên thì bị Thời Việt vươn tay nắm lấy.



Ánh mắt sắc bén của Thời Việt lướt qua tay Hách Kiệt, Hách Kiệt thả tay xuống: “Mẹ kiếp…Cái thằng nhỏ nhen…”



Nam Kiều tỉnh bơ gật đầu với Hách Kiệt, nói: “Ngưỡng mộ đã lâu”.



Đồ của Thời Việt cũng không nhiều lắm, chỉ thu xếp vài thứ bỏ vào vali là đã xong rồi, nhưng đồ của ba con chó Becgie kia thì ngược lại, chất đầy hai cái vali lớn.



Dọn dẹp xong, Hách Kiệt ném qua cho Thời Việt một điếu thuốc, Thời Việt nói: “Cai rồi”.



Hách Kiệt: “…”. Hách Kiệt ôm vai Thời Việt, hạ giọng nói: “Té ra thằng nhóc nhà cậu muốn bỏ lại anh em đi trước một bước cưới vợ sinh con à? Định khi nào làm to bụng em dâu lên thế?”.



Thời Việt liếc nhìn Nam Kiều đang bồi đắp tình cảm với Lão nhị ở ban công, khóe môi cong lên: “Còn tùy cô ấy nữa”.



“Hự hự hự hự hự!”, Hách Kiệt phát ra một tràng âm thanh nổi cả da gà, lắc đầu nói: “Không giống, chả giống chút nào hết”. Anh vỗ lên vai Thời Việt: “Ngọt đến phát ngấy, anh em ai cũng muốn thoát kiếp FA hết rồi”



Hách Kiệt kéo Nam Kiều nói: “Em dâu à, anh nói cho em biết, thằng nhóc nhà anh đáng tin lắm đấy! Đừng thấy ai cũng chửi nó lưu manh vô liêm sỉ các thứ, nhưng chỉ cần nó đối tốt với em thì đó là tốt thật sự, móc tim móc phổi ra mà tốt”.



Nam Kiều nói: “Em biết”.



Hách Kiệt nói: “Nhưng mà, có điều này... Cái thằng này lúc bình thường thì rất là “bình thường”, nhưng vừa đến World Cup phát là biến chất ngay! Không tắm, không rửa chén, không dọn dẹp, thậm chí không thay đồ lót và tất luôn, có gọi nó nó cũng chả ừ đâu. Em cẩn thận đấy”.



Thời Việt dắt ba con chó: “Anh nói cái gì đó hử!”



Nam Kiều cười nhạt: “Em biết rồi”.



Chỗ của Nam Kiều tuy không nhỏ, nhưng nếu ngay cả ba con chó cũng vào ở thì quả thật hơi chật. Cho nên Thời Việt thuê luôn căn phòng bên cạnh, để ba con chó ở đấy.




Tuy dạo này cách nói chuyện của anh cũng không khác mấy, nhưng đôi khi lại bất thình lình nói mấy câu không chút đứng đắn khiến mặt cô đỏ hết cả lên, suýt chút không thể nào nhìn thẳng nổi.



Lát sau, Nam Kiều lại quay sang trò chuyện với anh.



“Sao anh lại đổi tên?”



Chân mày sắc bén của Thời Việt hơi giật: “Hai người đó khác nhau. Thời Tuấn Thanh là người tốt, còn Thời Việt thì không”.



“Em thích Thời Việt”.



“Em thích anh à? Em còn chưa nói em thích anh. Mau nào, nói lại lần nữa”.



“Em thích cái tên “Thời Việt””.



“…Cái đệch”.



“Sao anh lại muốn đổi thành cái tên này?”.



“Mẹ anh họ Việt. Nhưng anh luôn cảm thấy cái tên “Thời Việt” này quá khoa trương, cho nên thêm một chữ “Mộc” vào nữa”[5]



“Vậy à”.



“Anh có muốn trở về làm Thời Tuấn Thanh không?”.



Thời Việt thản nhiên cười: “Không muốn”.



“Tại sao?”



Anh nhìn Nam Kiều: “Em thích là được rồi”.



[1] Đại Kiều và Tiểu Kiều là hai nhân vật trong Tam Quốc Chí



[2] Tạng Khu hay còn gọi là Tây Tạng, là một cao nguyên ở phía đông bắc dãy Himalaya, là khu vực có cao độ lớn nhất trên Trái Đất.



[3] Minya Konka (Cống Ca Tuyết Sơn hay còn gọi là Gongga) là một ngọn núi nằm ở biên giới phía đông cao nguyên Thanh Tạng. “Cống Ca Sơn” trong tiếng Tạng có nghĩa là “núi tuyết cao nhất”, là ngọn núi cao nhất ở Tứ Xuyên, giữa bốn tỉnh Khang Định, Lô Định, Thạch Miên, Cửu Long, được xưng là “Thục Sơn chi vương”.



[4] Khe núi Tử Mai thuộc thôn Cống Ca, Cam Tư Châu (là một khu tự trị của dân tộc Tạng, là nơi tuyệt nhất, có khoảng cách gần nhất để quan sát núi Minya Konka.



[5] Họ Việt trong tiếng trung là 越, hai chữ “Thời Việt” lúc đầu nam chính định đặt là chữ Việt trong họ Việt của mẹ anh. Còn chữ Việt (trong họ Việt) thêm chữ Mộc là thành chữ “Việt” (樾) này. Hai chữ Việt đọc cùng âm nhưng khác nghĩa.