Phương Nam Có Cây Cao

Chương 41 : Đôi nam nữ điều khiểu máy bay

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Xe đến trấn, cảm giác được rõ ràng cái lạnh trong đêm của khu vực cao hơn mực nước biển. Nhà trọ rất đơn giản, nhưng cũng xem như sạch sẽ. Nam Kiều và Thời Việt ở cùng một phòng, những người khác cũng tự mình ghép cặp.



Hai người đun nước tắm rửa rồi lên giường đi ngủ. Nam Kiều không có thói quen mặc nhiều đồ khi đi ngủ, nhưng chiếc giường lại lạnh cực kỳ, Thời Việt ôm cô vào lòng.



Thời Việt hỏi: “Trước kia bọn em có từng đến đây bay thử chưa?”



Nam Kiều “ừ” một tiếng: “Từng bay thử X đời thứ nhất tại Đại Bản Doanh ở núi Châu Phong[1]”.



Thời Việt hỏi: “Bay được cao không?”.



Nam Kiều thành thực đáp: “Hơn bảy trăm mét”.



Thời Việt thấp giọng cười, càng quấn chặt lấy hai chân vừa mềm vừa lạnh của cô hơn. Nam Kiều cảm giác được lông chân trên chân anh, vừa ấm vừa cứng, không nhịn được khẽ chà chà. Đầu cô vùi vào ngực anh, thức mùi trên người anh khiến cô như mê say.



Thời Việt đẩy đẩy cô.



“Đừng động đậy”, anh khàn giọng nói, “Nơi cao 5000 mét vốn là nơi hao tổn sức lực, em còn phải đi lên nữa đấy”.



Nam Kiều nhắm mắt lại.



Thời Việt nói: “Lần trước đến Châu Phong em ở thế nào?”.



Nam Kiều nói: “Ở một mình”.



“Sau này anh ở cùng em”. Thời Việt xoa xoa đôi tai lạnh của cô: “Ngủ đi”.



Giữa trưa ngày thứ hai, đoàn người mới đến được khe Tử Mai.



Khí trời khá đẹp, dưới đất mọc đầy cỏ xanh và đá vụn. Khe Tử Mai được bao bọc bởi rất nhiều ngọn núi, mây như tơ phủ đầy đỉnh núi.



Ngọn Cống Ca hùng vĩ đứng giữa tầng mây, oai phong lẫm liệt, như một vị vua giữa tuyết trắng.



Đoàn phi thủ nối các thiết bị đo đạc, bay thử ba chiếc Jager. Tiểu An nhấc giá ba chân lên, dùng máy ảnh quay lại toàn bộ quá trình bay thử. Một chiếc X đời thứ hai bay lên trời, ghi lại quá trình bay thử từ không trung.



Thời Việt mặc một chiếc áo gió, đứng bên rìa khe Tử Mai nhìn ra phía xa.



“Thật sự rất đẹp”, anh nói. Nam Kiều nhìn anh cười.



Đội phi thủ lấy ra một chiếc Jager có trạng thái tính năng ổn định nhất, Tần Thời Vũ ghi lại điểm xuất phát, khởi động hệ thống bay trong ánh mắt chăm chú của mọi người.



Ánh đèn trên Jager nhấp nháy, vững vàng bay nhập vào khoảng không.



Nam Kiều quan sát trị số độ cao cách mặt đất: 100 mét, 200 mét, 300 mét,…



Mọi người đều nín thở không lên tiếng, nhìn chiếc Jager hệt như một chiếc máy bay chiến đấu cỡ nhỏ dần biến thành một điểm đen.



Nhanh chóng gần đến 700 mét.



Sắp phá vỡ được kỷ lục bay thử của X đời đầu!



Trên khuôn mặt mọi người đều hiện ra nét mừng rỡ và trông đợi.



Nhưng khí trời ở khe Tử Mai lại đột ngột thay đổi.


Chiếc Jager thứ hai trong phạm vi hình ảnh xuyên qua sương mù, khó khăn tìm kiếm. Tám phút rất nhanh đã trôi qua, nó căn bản không thể trở về được điểm xuất phát.



Tất cả các đội viên cũng không ai dám thở mạnh.



Còn hy vọng vào năm phút nữa, không ai muốn buông bỏ.



Hai phút cuối cùng.



Một phút.



Trong hình ảnh chợt xuất hiện một cánh tay, hơi lắc lư!



“Oh my god!”



“Oh my god!!!”



Tìm được rồi!



Nam Kiều điều chỉnh ống kính Jager, hình ảnh trên tay Thời Việt xuất hiện một khuôn mặt đầy máu, nhưng anh ta còn sống! Đang vẫy tay với máy bay!



Các đội viên leo núi mừng đến rớt nước mắt, Thời Việt ghi lại tọa độ đưa cho bọn họ: “SOS”, anh nói.



Nam Kiều nhìn Thời Việt cười, dùng tiếng Anh nói với các đội viên: “Nhanh truyền cho đội cứu hộ đi!”



Đèn trên chiếc điều khiển từ xa lóe lên, chiếc Jager thứ hai rơi vỡ.



Các đội viên leo núi không biết nên bày tỏ cảm ơn ra sao, ôm chặt lấy Nam Kiều và Thời Việt. Muốn cùng chụp với bọn họ một tấm ảnh, xin tên và số điện thoại, còn nhìn cả vào tên và logo trên hộp máy bay của họ.



“Các bạn đã cứu mạng bạn bè chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp các bạn!”



Nam Kiều và Thời Việt nhìn nhau cười.



Nam Kiều vừa rồi điều khiển máy bay rất tốt, cô cởi đôi găng tay dày ra, đôi bàn tay lúc này trắng bệch không chút hơi ấm. Thời Việt kéo áo, cầm tay cô nhét vào cổ áo mình.



“Ấm không?”



Nam Kiều áp tay vào cổ anh, ngón tay lạnh lẽo xoa xoa làn da vừa ấm vừa rắn rỏi của anh, rồi lại đặt lên xương quai xanh của anh, cúi đầu cười.



“Cười cái gì?”.



“Vui”.



“…”



“Cả hai chiếc Jager đều rơi vỡ rồi mà em cũng vui hả”.



“Vui”.



Cô hôn một cái lên yết hầu mạnh mẽ của anh.



“Có anh ở đây, càng vui hơn”.



[1] Đại Bản Doanh ở núi Châu Phong là nơi cung cấp lều bạt cho người leo núi cùng với du khách, có khách sạn, quán trà, thậm chí là có cả bưu điện,… Người leo núi ở đại bản doanh nghỉ ngơi hồi sức thì sẽ tiếp tục hành trình leo lên núi Châu Phong. Đại Bản Doanh ở núi Châu Phong thuộc khu vực Định Nhật Huyền, Nhật Khánh Tắc (cấp thành phố), vùng tự trị Tây Tạng.