Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1011 : Linh Ương thất tháp 3
Ngày đăng: 01:35 22/04/20
"Ngươi không phải muốn đi gặp ai sao?"
"Khéo léo vô cùng, hắn ngay phía dưới." Yểm chỉ chỉ thang lầu uốn lượn phía dưới, sau đó cười, "Xem ra ta và ngươi rất có duyên!"
"Nghiệt duyên!" Nguyệt Dạ thờ ơ phun ra hai chữ.
Yểm ngẩn ra, lập tức cười ha hả, càng không kiêng nể theo sát phía sau nàng.
Không bao lâu sau cũng tới cuối, không khí chung quanh cũng càng ngày càng nóng, một cửa đá màu đen nặng nề vắt ngang ở trước mắt, phong cách cổ xưa trang trọng, hơi thở nóng rực bắt đầu truyền đến từ phía sau cửa đá.
Xoa xoa mồ hôi trên trán, Nguyệt Dạ cau mày nói:"Nơi này......."
"Để ta tới." Yểm cười một tiếng, vượt qua nàng, lục lọi trên cửa đá một chút liền nghe thấy tiếng móc xích bên dưới cửa đá. Dựa vào ánh sáng hồng trôi nổi bên người Yểm mới nhìn rõ trên cửa có hai khe hở đá, bên trong móc xích chính là cơ quan.
Nàng vừa rồi cũng đã cảm thấy có cơ quan, không biết linh cảm quái dị này vì sao lại xuất hiện.
Cửa đá mới mở ra một khe nhỏ, nóng rực đập vào mặt khiến Nguyệt Dạ bay nhanh lui về phía sau. linh hồn lực dù sao không đủ mạnh, sóng nhiệt như thế có chút không chịu được.
Yểm động tác rất nhanh địa đem nàng kéo ra phía sau, lơ đãng nói một câu:"Đi theo sau ta."
Trong lòng lạnh như băng chuyển thành ấm áp, nàng sau khi quay lưng lại, ho nhẹ một tiếng rồi đi theo hắn.
Đại dương lửa cháy mênh mông xuất hiện trước mắt, lửa nóng sáng quắc thiêu đốt, gió mạnh thổi tới, ngọn lửa cuốn lại như trong Địa ngục, tựa hồ muốn nuốt sống hết thảy.
Nham thạch cuồn cuộn nóng chảy trào đến, lại chảy ra xa.
Không ngờ dưới tòa tháp thứ bảy có một tòa núi lửa hoạt động, nếu phun ra, cả tòa Thành Lâm Hoài sẽ bị chìm nghỉm!
Nguyệt Dạ trợn mắt há hốc mồm nhìn, nhiệt khí bốc hơi khiến hai mắt đều không mở ra được.
Yểm nhẹ nhàng phất tay, một kết giới bao phủ hai người, trong kết giới độ ấm bị bức lui, ý lạnh nhè nhẹ thẩm thấu ra, Nguyệt Dạ lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu lẻ loi một mình, nàng khẳng định sẽ không lựa chọn đi vào, bởi vì quá nóng, linh hồn không chống đỡ được.
"Cô ta đi đâu thế?" Người nọ ngay sau đó hỏi, "Chờ một chút!"
"Quân Ly!" Yểm thân ảnh thoáng một cái liền nhào vào trong bóng tối, nói gì đó nhưng Nguyệt Dạ không nghe được, nàng chạy nhanh, chạy đến mức không thở được mới dám dừng chân lại, chống đầu gối nặng nề thở dốc.
Người nọ là ai? lực áp bách cường đại này còn đáng sợ hơn Yểm!
Đứng ở nơi đó, nàng chỉ cảm thấy một loại hơi thở tà ác khủng bố bên người, tựa hồ muốn nhấn chìm nàng!
Cảm giác này, không phải là ma thú trong truyền thuyết chứ? Trừ lần đó ra, nàng thật sự nghĩ mãi không rõ còn khả năng nào khác.
Hung hăng nuốt nước miếng, hô hấp cũng dần dần bình ổn, nàng mới thẳng đứng nhìn chung quanh.
Vừa rồi như con ruồi chạy loạn, cũng không nhìn đường, nơi này địa hình phức tạp, như mê cung đổi tới đổi lui, nàng không biết chạy tới đâu?
Mờ mịt lúc không có đầu mối, đột nhiên hắc ngọc trong phong ấn nặng nề nhảy lên một chút, chấn động linh hồn nàng đều cảm giác đau đớn!
Đây là...... ngọn nguồn triệu hồi khó hiểu kia?
Nhất định không sai!
Nguyệt Dạ vui mừng vội vàng theo lực lượng cảm ứng bước nhanh về phía trước.
Dưới đất trừ hai đốm hỏa linh vừa rồi thì chẳng có bóng người nào, chung quanh im ắng, nham thạch màu đen âm u, quỷ ảnh um tùm. Là một hồn phách, nàng tự nhiên sẽ không sợ quỷ quái gì, bởi vậy chỉ lấy một chén ngọn đèn trên vách tường chiếu lên phía trước.
Không bao lâu, phía trước ánh lửa mơ hồ truyền đến, càng ngày càng sáng, nàng ném ngọn đèn, chạy nhanh lên!
Đó là một gian thạch thất trống trải thật lớn, chung quanh tường đá san bằng bóng loáng, nhưng bị lửa thiêu đỏ bừng, mơ hồ có thể thấy trên vách tường có vài tờ bùa chú thoáng hiện ánh sáng!
Mà giữa thạch thất có một cái ao rất lớn, không có thủy, chỉ chứa lửa, lửa này còn hung tàn gấp mấy lần so với biển lửa bên ngoài, bị dính vào một chút, sợ rằng đều bị đốt thành tro bụi.
Hơn nữa càng khó tin là giữa biển lửa có một khối phiến đá di động, chung quanh phiến đá lửa cháy có một lồng giam, trong lồng giam, có con Ngân Long toàn thân trắng bạc, vảy xinh đẹp như bông tuyết nằm trên phiến đá.