Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1012 : Linh Ương thất tháp 4
Ngày đăng: 01:35 22/04/20
Hỏa diễm ngẫu nhiên sẽ bắn tung tóe trên thân thể nó,, lập tức thiêu thành một lỗ hổng, chảy ra vài giọt máu. Nó đau đến mức thân thể run lên một chút, nhưng vẫn suy yếu không nhúc nhích, cúi đầu, mí mắt cũng nặng nề buông xuống, giống như rất uể oải giống nhau.
Đây là....... thần thú trong truyền thuyết đi!
Mặc dù nàng thấy nó rất suy yếu, nhưng hơi thở là hùng hậu cường đại này vẫn vững vàng áp chế nàng, mà cảm ứng triệu hồi từ hắc ngọc chính là truyền đến từ trên người Ngân Long tuyết trắng này.
Loại cảm giác này quen thuộc khó hiểu, lại cảm giác thắc mắc nhìn Ngân Long bị thương, trong lòng nàng cũng có chút đau xót.
Tựa hồ nhận thấy hơi thở xa lạ tới gần, Ngân Long cúi mí mắt nhẹ nhàng nâng một chút, thấy cô gái mặc y phục đỏ xa lạ liền tiếp tục miễn cưỡng hạ mí mắt.
"Ngươi là ai?" Nguyệt Dạ không nhịn được hỏi.
Ngân Long cũng không đáp lời, hấp hối trên phiến đá di động.
"Ta không quen biết Quân Ly, ta vô ý xông tới." Nguyệt Dạ khoanh tay, thản nhiên nói.
Tên Quân Ly là vừa rồi nghe Yểm kêu một lần, tựa hồ là cái người âm trầm trong bóng tối kia.
Nàng không ngu ngốc, nhìn bộ dáng Ngân Long liền đoán có lẽ nó bị người nọ nhốt ở đây.
Quả nhiên nghe nàng nói như vậy, Ngân Long rốt cuộc mở mí mắt, nhìn nàng một cái, chậm rãi mở miệng nói:"Người có thể xông vào đây, nhất định rất mạnh."
Giọng nói này là của thiếu nữ, trong lòng Nguyệt Dạ không khỏi càng thêm thân thiết.
"Ta mặc dù không mạnh, tuy nhiên người đi cùng ta rất lợi hại." Nguyệt Dạ vừa nói, nghĩ đến Yểm, hắn mặc dù đối xử với nàng không tệ, nhưng để hắn mạo hiểm cứu người sợ rằng không thể được.
Dù sao, tên gọi là Quân Ly kia cũng rất mạnh a!
"Lợi hại? Ta đã thấy người lợi hại hơn." Ngân Long lạnh lùng cười một tiếng,"Tiểu nha đầu, rời nhanh khỏi đây đi, kinh động cái tên kia sẽ không có lợi với ngươi."
Nguyệt Dạ cúi đầu suy nghĩ một chút, hắc ngọc trong phong ấn nhảy lên rất nhanh, tựa hồ phá lệ hưng phấn. Nàng liếc mắt bốn phía, không thể làm gì khác, nhất định là Ngân Long kia.
Hắc ngọc có liên quan gì với nó không?
Nàng cũng không phải người thiện lương, một linh hồn tự thân cũng khó bảo toàn, càng miễn bàn gồng gánh người khác.
Nhưng trong lòng không biết vì sao lại xúc động, chính là không đành lòng nhìn Ngân Long bị thương, chẳng lẽ là bởi vì quan hệ với khối hắc ngọc sao?
Đứng ở chỗ cao bên cửa cổ trong tòa tháp thứ bảy, nhìn thân ảnh nho nhỏ chạy nhanh trong rừng rậm hắc ám. Nàng cũng không ngốc, vừa rồi biết chỗ của Băng Linh Huyễn Điểu, bởi vậy giờ phút này hướng chạy đi chỗ khác, tránh gặp lại Băng Loan Điểu hung tàn.
Nhìn phương hướng nàng chạy nhanh tới phía sáu tòa tháp cao trong học viện, bố trí theo hình tam giác không đối xứng. Nơi mấy tòa tháp ấy là Tàng thư các cùng Tàng Bảo các, mặt khác là mấy tòa tháp hoang phế, cấm xuất nhập.
Phân bố của 6 tòa tháp hình như có chút kỳ quái.
Yểm híp mắt nhìn, theo thân ảnh Nguyệt Dạ càng ngày càng tới gần, trong lòng hắn cũng dâng lên một tia bất an.
Không thể qua.
Yểm muốn ngăn cản, nhưng khoảng cách khá xa, hắn vừa định động tác, đột nhiên trên bầu trời một tiếng phượng hót chấn triệt đêm tối, cánh băng vỗ mạnh trải ra trên bầu trời, tuyết trong suốt trong nháy mắt chiếu sáng bầu trời!
Băng Linh Huyễn Điểu!
Nguyệt Dạ đang chạy nhanh đột nhiên dừng bước chân lại, khiếp sợ ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt ngọc bích trên bầu trời kia.
Tuyết mịn hạ xuống, này một người một thú ngắn ngủi nhìn nhau, thời gian như ngừng trôi.
Cánh băng dừng lại trên không trung, Nguyệt Dạ cũng đồng dạng ngây dại.
Sợi tóc màu đen bị Băng Linh Huyễn Điểu làm dậy lên gió thổi bay, ngăn trở nửa gò má, bên tai hai lọn tóc đỏ nhẹ nhàng vung qua, trong con ngươi băng lam đột nhiên dần hiện ra một ánh lửa tuyệt diễm!
Băng Linh Huyễn Điểu nao nao, mắt màu ngọc bích đột nhiên như Mặc Ngọc bình thường, nồng nặc mà thâm thúy! Biến đổi chỉ trong chớp mắt, người bình thường không phát hiện được.
Tựa hồ cảm giác thời gian ngừng trôi, đại khái chỉ có một người một thú có thể cảm giác được.
"Đồ đần! Chạy mau a!" tiếng của Yểm đột nhiên từ xa xa truyền đến, thông qua nguyên khí cường đại, giống như sấm sét bổ tung trên đỉnh đầu Nguyệt Dạ.
Nàng sửng sốt một chút, xoay người bỏ chạy!
Băng Linh Huyễn Điểu thấy nàng chạy trốn, cánh chim vỗ, gió bão đột nhiên mở ra, tuyết mịn biến thành bạo tuyết hạ xuống trên bầu trời, hắn cũng bay nhanh đuổi theo!
Yểm thân ảnh rất nhanh? Trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau Băng Linh Huyễn Điểu....
Băng Loan Điểu mặc dù lợi hại, tuy nhiên đối với Yểm mà nói muốn dồn phục hắn chỉ là một việc nhỏ, bởi vậy hắn chỉ giơ một tay lên, đầu ngón tay nhẹ chuyển, vô số tàn ảnh hình thành, trong bạo tuyết nở rộ từng đóa hoa yêu hồng.