Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1015 : Người mang khế ước 2
Ngày đăng: 01:36 22/04/20
Chỉ cần một ánh mắt, hắn đã biết đây không phải là nàng.
"Quận chúa thân phận tôn quý, học cũng để tiêu khiển thôi, không quan trọng." Phong Liên Dực cười nói.
Nghe hắn ôn nhu như thế, không có ý tứ xem thường nàng chút nào, Bắc Nguyệt quận chúa ngượng ngùng cười, thấp giọng nói: "Lần này tới còn muốn cảm tạ bệ hạ, hạ lễ ngài đưa tới rất đáng quý."
"Quận chúa đáng được nhận."
"Là vì ta từng cứu ngươi sao?" Bắc Nguyệt quận chúa đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt, không nhìn thấy hắn, cũng sẽ không sợ hãi, "Ngươi vì báo ân, cho nên..."
"Cũng không hẳn như thế." Giọng nói Phong Liên Dực càng nhu hòa,"Ngươi xứng với hạ lễ đó."
Bắc Nguyệt quận chúa ngẩn ra, trong mắt đột nhiên chợt lóe lệ quang, đại từng giọt nước mắt lăn xuống," tại sao Ngươi tốt với ta vậy?"
"Bởi vì..." Phong Liên Dực đột nhiên không nói nên lời, bởi vì nàng từng chiếm thân thể của ngươi nhưng không có cách trả lại ân tình cho ngươi, vậy thì để hắn trả.
Nguyệt không thích nợ đồ của bất kỳ ai!
Nguyệt Dạ ngẩng đầu nhìn bọn họ, Bắc Nguyệt quận chúa đột nhiên khóc, dọa nàng giật mình, vội vàng nhảy ra, sợ bị nước mắt rơi trúng.
"Đừng khóc." Phong Liên Dực giơ tay lên, vỗ nhẹ nhẹ bả vai của nàng, Nguyệt dọn sạch hết thảy chướng ngại cho ngươi, diệt trừ hết thảy địch nhân, sẽ không muốn nhìn thấy ngươi khóc.
Bắc Nguyệt quận chúa hút hút cái mũi, ngượng ngùng đỏ mặt, vội vã nói: "Cám ơn ngươi, ta đi."
"Ta tiễn ngươi đi ra ngoài."
"Không cần." Bắc Nguyệt quận chúa lắc đầu, thị nữ đi theo nàng tới hầu ở dưới hành lang, Phong Liên Dực thấy cũng không kiên trì, nhìn thị nữ dìu đỡ nàng, đem nàng mang đi.
Rốt cuộc quận chúa thích khóc này cũng đi, Nguyệt Dạ nhảy lên bàn đánh đàn, liếc nhìn vết máu trên dây cung, đang muốn mở miệng nói chuyện, không ngờ Phong Liên Dực lại mở miệng trước:"Đi ra đi."
Còn có ai ở đây sao?
Nguyệt Dạ khiếp sợ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trong bóng tối ở hành lang, một thiếu niên mặc y phục đen chậm rãi đi tới, sắc mặt tái nhợt như tuyết, khóe mắt cánh Hoa Kết Ngạnh màu đen họp lại, giống như đang ngủ say.
Vừa nhìn thấy người này, nàng trong lòng liền tê dại, vội vàng lắc mình trốn phía gầm bàn, len lén lộ đầu ra nhìn thiếu niên kia.
Mỗi lần thấy hắn liền cảm giác rất sợ hãi, không biết đời trước có phải bị hắn giết chết hay không, thật đáng sợ.
Trong tuyết bay, hai người mặt đối mặt, nét mặt Phong Liên Dực đã thu lại ý cười, vẻ mặt Mặc Liên cũng không chút thay đổi.
"Nàng sắp lập gia đình, ngươi vẫn đi theo nàng làm gì, trở về Điện Quang Diệu đi." Gió lạnh thổi tới, giọng nói của hắn lạnh như băng, vô tình như tuyết.
Người này giết Nguyệt, khiến hồn phách nàng biến mất, làm sao có thể không hận hắn?
Mặc Liên giật mình một cái, sau đó chậm rãi mở miệng:"Nàng, khác nhau."
"Tính cách nàng thay đổi, nhưng nàng là Bắc Nguyệt quận chúa." Phong Liên Dực nhìn hắn một cái,"Mặc Liên, là ngươi mang nàng về."
Trong gió tuyết, một đôi mắt màu ngọc bích chậm rãi xuất hiện, Băng Linh Huyễn Điểu cảnh cáo nói: "Tu La vương là người của chủ nhân ta, cấm ngươi dám có ý gì đấy!"
Nguyệt Dạ vốn lạnh phát run, hơn nữa vết thương lại đau đã sớm không nhịn được, nghe hắn vừa nói như thế suýt nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Nực cười! Ai thèm để ý hắn? Ngươi bớt nói nhảm! Hắn lớn lên đẹp mắt mà thôi, ta mà là cái loại người trông mặt mà bắt hình dong sao?"
Liên tiếp nói một chuỗi có cảm giác giấu đầu hở đuôi, Băng Linh Huyễn Điểu lạnh mắt nhìn nàng, sắc bén nói:"Ta nói một chút mà thôi, ngươi kích động như vậy làm chi?"
"Ngươi..." Nếu không phải không có ánh trăng, nàng đã sớm ra khỏi phong ấn tranh luận với nó, con chim ngu này chẳng lẽ cũng có linh tính như vậy?
Băng Linh Huyễn Điểu nhìn nàng một cái, thân ảnh tuyết sắc chậm rãi xuất hiện trong gió tuyết, đứng ở trước mặt nàng,"Hôm nay đa tạ ngươi cứu."
"Sớm biết thế này đã không cứu!" Nguyệt Dạ than thở, có chút cảm giác tức giận như con nít.
Băng Linh Huyễn Điểu nhìn ánh mắt của nàng không khỏi có thêm vài phần nhu hòa, nghĩ tới mọi chuyện hôm nay ở trong Trận Pháp của Bảy tòa tháp lại càng khó hiểu, làm nó tự dưng muốn đi theo cái hồn phách xa lạ này.
Lại nói mọi chuyện phát sinh hôm nay, nhớ lại mà kinh tâm động phách.
Nó và Nguyệt Dạ cùng vào Cung Vạn Thú trong Trận Pháp của Bảy tòa tháp không phải theo cách bình thường, mạnh mẽ xông vào kết giới cường đại như vậy, lập tức bị kết giới công kích.
Nhưng kỳ lạ là kết giới chỉ đánh hắn, không công kích cô gái kia, ngược lại lúc nó đuổi theo nàng và động thủ, kết giới lại chủ động bảo vệ cô gái, sau đó công kích ngược lại hắn.
Băng Linh Huyễn Điểu mặc dù cường đại, nhưng Cung Vạn Thú không phải vùng đất bình thường. Trên tấm bia đá vô số linh thú, tựa như thạch thú trong Biệt Nguyệt Sơn Trang, tuy chỉ là hòn đá nhưng sẽ sống lại càng thêm hung mãnh!
Lúc ấy có hơn mười con linh thú trong bóng đêm đuổi giết nó, Băng Linh Huyễn Điểu trừ chạy trối chết ra thì chẳng có thời gian quan tâm cô gái kia!
Với thực lực của nó có thể miễn cưỡng đối phó linh thú này một chút, nhưng sau lại đột nhiên xuất hiện hai con thần thú thực lực mạnh mẽ, một băng một lửa dồn hắn vào khắp ngõ ngách, nhìn thấy là định xuống tay!
Trong lúc chỉ mành treo chuông, bóng dáng cô gái màu đỏ lại hiện ra như tia chớp, xuất hiện trước mặt nó. Hai tay mảnh khảnh mở ra, trên người tuôn ra một làn nguyên khí màu đen mỏng, trong nháy mắt lực lượng cường đại ở trong Cung Vạn Thú chấn động rung chuyển, giống như thiên quân vạn mã không thể chống đỡ.
Hai con thần thú ngẩn ra, Băng Linh Huyễn Điểu cũng chấn kinh!
Trong nguyên khí màu đen ẩn chứa cảm giác quen thuộc... Dường như là, là lực lượng cường từng làm chính mình cúi đầu xưng thần...
Song cảm giác quen thuộc chỉ chợt lóe qua, nguyên khí màu đen mỏng manh chỉ dũng mãnh tiến ra trong chớp mắt liền biến mất!
Bên lỗ tai vang lên tiếng Nguyệt Dạ hổn hển: "Con chim thúi kia! Ngẩn ngơ gì đấy? Chạy a! Này này, đừng quên mang ta đi a!"
Mặc dù đến nay nghĩ mãi không rõ vì sao nha đầu kia cứu nó, rõ ràng một khắc trước nó muốn giết nàng. Tuy nhiên lúc kịp phản ứng, nó đã theo lời nàng, móng vuốt nắm lấy nàng, sau đó bay nhanh đến một gian mật thất, lúc này mới tránh thoát nguy hiểm bị đàn thú công kích.
Nhớ tới hết thảy mọi thứ ở trong Cung Vạn Thú, Nguyệt Dạ vẫn hối hận muốn đập đầu vào tường. Nàng không biết lúc ấy tự dưng nổi điên mới có thể mạo hiểm mạng sống cứu con chim thúi này.
May mà sau đó nó còn có vài phần lương tâm, không tiếp tục công kích nàng, nếu không nàng chết không nhắm mắt a!
Một con hồ ly cùng một con Băng Loan Điểu lặng lẽ nhìn nhau vài giây trong gió tuyết, Nguyệt Dạ rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Thối điểu, ngươi bảo ta ra chắc sẽ không chỉ cảnh cáo ta không được để mắt đến nam nhân của chủ nhân ngươi chứ."
Nếu nó xác nhận đúng, nàng sau này sẽ không đi ra nghe hắn nói nữa!
"À......" Băng Linh Huyễn Điểu suy nghĩ một chút, "Đây là một trong các nguyên nhân."