Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1016 : Người mang khế ước 3

Ngày đăng: 01:36 22/04/20


Hắn chưa bao giờ nói láo a!



Nguyệt Dạ xoay người đi, vểnh cái đuôi hùng hùng hổ hổ.



Băng Linh Huyễn Điểu duỗi móng vuốt xách nàng lại.



"Này này! Ngươi muốn làm gì? Ta là ân nhân cứu mạng ngươi a!" Nguyệt Dạ hô to, nàng thực lực không đủ mới có thể để thối điểu này bắt nạt!



Băng Linh Huyễn Điểu không muốn bắt nạt nàng, chỉ quay vòng nàng đến một chỗ, lấy thân thể cao lớn của chính mình cản gió lạnh thổi vù vù tới, đặt nàng ở trước mặt mình, hình thành một vách tường thiên nhiên bảo vệ, không để nàng tiếp tục bị gió lạnh thổi.



Nhìn bộ dáng nàng bị thương lạnh run, lần đầu tiên Băng Linh Huyễn Điểu phát hiện mình cũng thiện lương như vậy.



Nguyệt Dạ cũng ngây người một chút, mới thể nghiệm và quan sát đến ý tốt của nó, bối rối ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi cho dù làm như vậy nhưng vẫn nợ ta một cái ân tình nha."



Ánh mắt Băng Linh Huyễn Điểu nhu hòa hơn, lực lượng cường đại ở trong Cung Vạn Thú cảm giác giống như Hoàng Bắc Nguyệt, nhất định nó gặp ảo giác.



Bọn họ ở chung nhiều năm, chưa từng thấy tính cách trẻ con cùng đơn thuần ngây thơ như con nít của Hoàng Bắc Nguyệt.



Hoàng Bắc Nguyệt cường đại tự tin, không bao giờ trở thành gánh nặng của người khác, đúng là không có cơ hội cáu kỉnh như trẻ con với nó.



Tuy nhiên, nếu Hoàng Bắc Nguyệt cũng có thể như vậy cũng tốt, ít nhất nàng không cần phải sống khổ cực như vậy.



Bị cặp mắt thật lớn màu ngọc bích của Băng Linh Huyễn Điểu nhìn chằm chằm, Nguyệt Dạ nhất thời cảm giác lông tơ toàn thân dựng đứng, kẻ yếu đứng trước kẻ mạnh cũng không tự chủ sinh ra phân chia cao thấp, nàng không phải người mù quáng tự đại, tự nhiên biết chênh lệch hai bên.



Bởi vậy nàng lui về phía sau từng bước, lén lút cảnh giác.



Nhận thấy hơi thở nàng đột nhiên có chút sắc bén, Băng Linh Huyễn Điểu vội vàng hắng giọng nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc."



"Chuyện gì?" Nguyệt Dạ đảo con ngươi màu lam lạnh, cảnh giác hỏi.



Băng Linh Huyễn Điểu nói: "Lúc ngươi cứu ta ở trong Cung Vạn Thú, trên người từng có một luồng nguyên khí màu đen..."



"Không có thứ này!" Không đợi Băng Linh Huyễn Điểu nói xong, Nguyệt Dạ đã lớn tiếng nói, đồng thời hồn phách càng cảnh giác càng sâu hơn!



Thối điểu này lại hỏi chuyện khối hắc ngọc!



Hắc ngọc là pháp bảo hộ thân của nàng, không ai biết vật kia tồn tại, có nó không ngừng cung cấp lực lượng cuồn cuộn trong phong ấn, mới có thể để nàng lấy lại được linh thể!



Nàng căn bản không biết hắc ngọc rốt cục là cái gì, nhưng nàng chắc chắn biết phải dùng tính mạng để bảo vệ khối hắc ngọc này.



Thấy nàng phản ứng lớn như thế, Băng Linh Huyễn Điểu lại càng nghi hoặc, tiếp tục hỏi: "Lúc ấy ta nhìn thấy, ngươi muốn phủ nhận cũng vô dụng!".



"Chắc chắn ngươi nhìn lầm rồi." ánh mắt lãnh đạm xuống, Nguyệt Dạ cũng đứng lên, chuẩn bị rời khỏi đây.



Băng Linh Huyễn Điểu vươn cánh ngăn đường của nàng,"Cho dù ta nhìn nhầm, Trận Pháp của Bảy tòa tháp có thể lầm sao?"


Tiểu cô nương bị vây ở giữa khóc rất lợi hại, bả vai non nớt không ngừng run rẩy, nước mắt theo kẽ tay tuôn như mưa, không ai thương cảm, chỉ có ác ý trào phúng cười.



Rõ ràng bị tất cả mọi người vứt bỏ người, tại sao bọn họ không thương tâm mà lại bắt nạt nàng chứ?



Đột nhiên tiếng cười đùa ngưng bặt, một nam nhân tuấn mỹ mặc áo gió màu đen, mang theo kính mát, ánh mắt hết sức thanh lạnh đi từ đóa hoa sơn trà tới, đứng ở trước mặt nàng.



Nàng cảm giác người này hơi quen, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.



"Khóc cái gì?" Nam nhân lạnh lùng nói, hắn vừa xuất hiện, lũ trẻ bắt nạt nàng đều sợ chạy trốn. Người này không hề làm gì, nhưng khí tức uy nghiêm trời sinh hăm dọa tất cả.



Nhưng nàng lại mở to hai mắt nhìn hắn, nức nở nói: "Không ai muốn ta, ta thật khổ sở."



Người nọ nhẹ nhàng vươn một ngón tay, điểm một cái trên trán nàng nói:"Người vô dụng mới khóc."



Nàng khóc ác hơn, nước mắt tùy ý, căn bản không ngừng được.



"Lúc ngươi trở thành vô địch thì sẽ không ai làm ngươi khóc nữa." Hắn lắc đầu, đi qua người nàng,"Nếu suy nghĩ cẩn thận rồi thì tới tìm ta."



Một danh thiếp màu tường vi ném bên chân nàng, phía trên có một cái địa chỉ.



Nàng hút cái mũi, quay đầu, người nọ đã biến mất.



Hoa sơn trà đầy sân nở dày đặc, làn gió mang hương thơm bốn phía.



Nguyệt Dạ hoảng hốt một chút, nắm tay chống mặt, hai mắt trợn to, mờ mịt nhìn Vạn Thú Vô Cương.



"Đó là cái gì? Không phải là trí nhớ của ta chứ? Ta khi còn bé......yếu như vậy sao?"



Vạn Thú Vô Cương tự nhiên không trả lời nàng, nhưng tiếng gọi của Phong Liên Dực lại nhẹ nhàng truyền đến:"Nguyệt Dạ? Nguyệt Dạ?"



"Ừ?" Nàng lười biếng lên tiếng như là đã ngủ thiếp đi, đôi mắt màu lam lạnh lười biếng ngước lên, nhìn mặt của hắn, đột nhiên giật mình một cái, cười nói: "Ta đã thấy ngươi!"



"A?" Tim của hắn hồi hộp, chờ mong nhìn nàng,"Ở đâu?"



Nguyệt Dạ cười nói "Trong giấc mơ vừa rồi!"



Hình ảnh vừa thoáng hiện, nam nhân tuấn mỹ mặc áo gió màu đen có nét tương tự với Phong Liên Dực, đặc biệt hắn mang kính mát càng ưu nhã quý khí.



Hắn cười nhìn nàng, trong con ngươi màu tím ánh lên vài phần sủng nịch.



"khi ngươi trở thành vô địch thì sẽ không ai có thể khiến ngươi khóc nữa." Nàng cười nói, "Có lẽ ta nhìn thấy là chuyển thế của ngươi, hồn phách có thể chứng kiến thứ mà người bình thường không nhìn thấy."



Trong mắt hắn ý cười càng sâu: "Đó chính là nói, kiếp sau của ta cũng ở cùng với ngươi"



Nguyệt Dạ ngẩn ra, trên mặt hồn phách cũng cảm giác nóng rực, nhớ tới Băng Linh Huyễn Điểu cảnh cáo, vội vàng nói: "Điều đó không thể! Ta nhìn thấy tiểu cô nương kia căn bản không phải là ta!".